Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Âm Mưu Nơi Công Sở

Âm Mưu Nơi Công Sở

Tác giả: Ni Mạt Tiểu Ngư

Ngày cập nhật: 03:31 22/12/2015

Lượt xem: 134551

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/551 lượt.

i, phạm vi càng lúc càng lớn nhưng mục tiêu lại càng lúc càng nhỏ. Không biết có phải do giá nhà quá cao, cao đến mức không thể tưởng tượng nổi, một phòng ngủ, một phòng khách đã phải mất hai nghìn rưỡi, Tô Duyệt Duyệt đếm đầu ngón tay tính toán, nếu là hai nghìn rưỡi, có lẽ hằng ngày cô phải nhịn ăn nhịn uống thì mới đủ trả tiền phòng. Vì thế, cô cần phải nhìn xa hơn, Mèo con nhìn thấu tâm lý của Tô Duyệt Duyệt, chủ động đưa ra ý kiến tìm ở vùng ngoại ô, tiền thuê có rẻ hơn thật nhưng đi làm lại vất vả hơn. Nơi cô đang ở hiện giờ, mỗi ngày tới toà nhà của Tập đoàn JS làm việc không nói là đi tàu điện ngầm, mà đi bằng ô tô cũng mất ít nhất hơn một tiếng đồng hồ, nếu chuyển ra ngoại ô, chẳng phải ít nhất cũng phải mất gần hai tiếng hay sao.
Thời gian làm việc của Tập đoàn JS là chín giờ, thế có nghĩa là cô phải ra khỏi nhà từ lúc hơn bảy giờ, trước khi ra khỏi nhà, cô còn mất ít nhất nửa tiếng đồng hồ để trang điểm, nói như vậy là phải dậy từ khoảng hơn sáu giờ rồi.
“Duyệt Duyệt, hay cậu cứ ở chỗ mình, chỗ mình có phòng trống, từ nay về sau mình sẽ đưa đón cậu đi làm hằng ngày.”
“Ấy, ai lại làm thế!” Tô Duyệt Duyệt xua tay, không thể sống ở nhà Mèo con được, toà nhà tráng lệ của hai vợ chồng người ta, mình đến đó làm gì? Ý kiến này mà Mèo con cũng có thể nêu ra, cũng là vì cô ấy có lòng tốt, Tô Duyệt Duyệt cần phải dập tắt ngay lòng tốt đó khi nó mới manh nha.
“Vậy phải làm thế nào đây? Thứ Hai tuần sau cậu mới bắt đầu đi làm, vẫn còn một tuần nữa, cậu phải cố gắng tìm cho bằng được đi.”
“Lên mạng tìm, đúng rồi, lên mạng tìm, trước đây, một đồng nghiệp của mình cũng lên mạng tìm, dù sao mạng của mình cũng trả cước thuê bao tháng, ở nhà tìm còn hơn là đốt xăng dầu của cậu trên đường.” Tô Duyệt Duyệt đang nói lý do của mình, bỗng nhiên vỗ đùi kêu lên: “Trời ạ, mình còn phải mua điện thoại di động nữa.”
Bị Tô Duyệt Duyệt làm cho giật mình, Mèo con vòng tay lái vào làn đường dành cho người đi bộ, sau khi mắng khẽ Tô Duyệt Duyệt vài câu, cô liền đưa cô bạn đến chợ điện tử gần nhà để mua điện thoại. Tô Duyệt Duyệt không để ý đến kiểu cách của điện thoại, chỉ cần có thể gọi điện, nhắn tin là được. Sau khi cô nhét thẻ sim của mình vào di động mới, bèn lên mạng tải ngay bài hát Đừng coi tôi chỉ là một con cừulàm nhạc chuông. Mèo con hỏi tại sao cô lại trẻ con như thế? Đã hai mươi lăm tuổi đầu rồi, vẫn còn dùng bài hát trong phim hoạt hình Cừu vui vẻ và Sói xámlàm nhạc chuông.
Tô Duyệt Duyệt không đồng ý, dù là bao nhiêu tuổi, con người cũng đều phải lạc quan mà sống. Chỉ số áp lực của thành phố A tuyệt đối đứng hàng đầu thế giới, muốn thoi thóp sống được trong thành phố này mà không có chút lạc quan theo chủ nghĩa tinh thần AQ, con người sẽ rất dễ sầu muộn và sớm già cỗi.
Buổi tối, Tô Duyệt Duyệt mời Mèo con đi ăn quán, tuy không có gì cao sang nhưng họ đều rất vui vẻ, Mèo con tuy ở nhà được chiều chuộng vô cùng, song đi ăn cùng Tô Duyệt Duyệt, dù là ăn ở quán bình dân, cũng thấy rất hạnh phúc.
Có một người bạn như Tô Duyệt Duyệt thật sự rất tuyệt vời, cô không thể tìm đâu được người thứ hai.



Trang hoàng tinh tế đồng nghĩa với trang hoàng tinh giản


Sau khi ăn tối xong, Tô Duyệt Duyệt bảo Mèo con về nhà trước, trời đã tối, tuy tình hình trật tự trị an của thành phố A không tồi nhưng một người phụ nữ một mình lái chiếc Smart trên đường cũng dễ khiến người khác chú ý. Lúc ăn cơm, ông chồng giàu có của cô ấy đã hai lần gọi điện thoại đến hỏi, Tô Duyệt Duyệt tự biết ý tứ, vì thế mà giục Mèo con về nhà.
Đến khi quay trở về căn phòng thuê, cô nhìn thấy bên trên cánh cửa có dán một tờ giấy liền bóc xuống, mang vào trong phòng xem, bên trên đó chỉ viết vài chữ: “Đọc được gọi điện cho tôi ngay. Kí tên: chủ nhà.”
Tô Duyệt Duyệt nghĩ, cô rốt cuộc cũng chỉ là khách thuê phòng, tuy trong lòng chửi mát nhưng thực sự cũng rất đồng tình với chủ nhà. Cô bèn dùng điện thoại mới gọi một cuộc cho họ, sau một hồi thương lượng, chủ nhà tự biết mình huỷ bỏ hợp đồng trước, liền cho Tô Duyệt Duyệt trì hoãn thêm nửa tháng, đồng thời miễn tiền thuê nhà trong nửa tháng này. Tô Duyệt Duyệt sau khi tắt điện thoại thì vô cùng vui sướng, may mắn lúc đó con mắt của cô đã nhìn xa trông rộng, ký vào bản hợp đồng, nếu không, có khi cô phải ngủ trên phố, uống gió Tây Bắc[1'> cũng nên.
[1'> Gió Tây Bắc: gió khô nóng, hay còn gọi là gió Lào, là loại thời tiết tương đối nguy hiểm.
Từ chín giờ đến mười hai giờ đêm, Tô Duyệt Duyệt chỉ chăm chăm lên mạng tìm phòng, giá phòng quá đắt đỏ, cuối cùng Tô Duyệt Duyệt đành từ bỏ ý định tìm thuê nhà ở khu vực Trung Hoàn nơi cô đang sống, khó khăn lắm mới tìm được một căn nhà chỉ có một phòng với giá một nghìn bảy trăm tệ ở ngoại ô cách chỗ thuê hiện tại mười lăm kilômét về phía nam.
“Nhà của tôi?”
Người môi giới đứng đờ ra, tại sao tự dưng lại nói đến nhà của mình. Tô Duyệt Duyệt lại chậm rãi hỏi: “Khi anh lấy vợ cũng trang hoàng tinh tế thế này sao?”
“Cô, cô nói vậy là có ý gì?”
“Nói thực nhé, trong toàn bộ căn