Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ẩn Giấu Tình Yêu

Ẩn Giấu Tình Yêu

Tác giả: Nặc Phong Nhi Hành

Ngày cập nhật: 02:49 22/12/2015

Lượt xem: 1341623

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1623 lượt.

ay chân của An An so với ban đầu đã linh hoạt hơn nhiều. Thiệu Dương cũng trổ ra vài chiêu thế, thật sự coi An An là một đối thủ chân chính.
Uông Thanh Mạch một thân màu trắng nhàn hạ, cùng với đôi dép lê trắng bằng lông mềm mại càng thêm bảnh bao. Lúc An An vừa nhìn thấy, mọi thứ như bùng nổ.
Sau này cô ngẫm nghĩ lại, là ai đã tặng dép lê Kawaii* vậy?
*Kawaii: xuất phát từ tiếng Nhật, có nghĩa là dễ thương, đáng yêu.






Nụ Hôn Băng Giá
Gần đây Bắc Kinh thường xuyên xảy ra tình trạng nóng như lò tắm hơi. Liên tục mấy ngày, An An cảm thấy nóng đến chết người. Chuyện gì không vừa ý là cô nổi khùng lên khiến người bên cạnh không dám tới gần, chỉ sợ sơ ý một chút là cô sẽ biến thành mèo xù lông, giơ móng giơ vuốt nhào tới ngay lập tức.
Mấy ngày nay ai mà không nóng, chỉ là gần đây mức độ cảm xúc của An An có vẻ khá lớn, gần như nảy sinh hiện tượng của chứng điên cuồng nhẹ.
Sau khi mọi người bị thương nhẹ vài lần, ai cũng khôn ngoan mà tránh đụng chạm tới cô.
(Mọi người cũng có thể tự động bổ sung não bộ, biến đụng chạm trở thành phối hợp.)
Bên ngoài cửa sổ xe A8, An An đã leo lên lưng cọp thì không thể xuống, bây giờ lên xe cũng không được, không lên cũng không được. Mọi ánh mắt đều đang nhìn cô chằm chằm, cô nên giải thích như thế nào, ban ngày ban mặt, không biết xấu hổ leo lên xe của vị ‘đại gia’ này, làm như là cô trèo tường không bằng.
Một lúc sau, cửa sổ xe được hạ xuống, một luồng khí lạnh từ bên trong xe tràn ra ngoài. Trong nháy mắt, An An cảm thấy thế giới của cô đã được cứu rồi. ‘Rốt cuộc’ An An bỏ qua tất cả sĩ diện, vừa mới chuẩn bị mở cửa thì nghe người đàn ông mở miệng nói: “Thay đồ đi đã.”
An An thầm nghĩ, lại là chiêu này nữa. Nhưng anh đã từng nói qua, không thích cô mặc đồng phục làm việc, bởi vì váy vừa ngắn lại vừa mỏng. Được rồi, thật ra thẳng thắn mà nói, Uông Thanh Mạch chính là độc.tài.
Xoay người lại đem quần áo đi thay. Buổi sáng hôm nay mặc một cái áo đầm màu xanh, ngắn tới đầu gối, cổ chữ V. Đúng rồi, đây là đồ lúc trước Nham Tử mua cho cô lúc anh ấy trở về, cô yêu thích nó vô cùng đấy.
Vẻ mặt tươi như hoa của An An biểu đạt một cách rõ ràng, cơ hội ‘trèo tường’ của cô muốn đã tới.
Mọi người vui vẻ tiễn cô đi. Hà hà, dường như không mấy ai yêu thích bạn nhỏ An An cả.
(Bình Tử âm thầm lén lút nói: cô là một người đàn bà chanh chua)
Sau khi An An ra ngoài, lật đật chạy vọt tới bên cạnh xe. Vừa mới đưa tay mở cửa xe thì người ở bên trong đã muốn cho xe chạy đi. An An cười hắc hắc, ‘trượt’ một cái, chui vào trong xe.
Dường như hôm nay Uông Thanh Mạch rất thích cách ăn mặc của An An, thuận tay kéo An An đang ngồi kế bên ôm vào lòng.
Không cần phản kháng cũng không nên phản kháng, như vậy nhăn nhó làm gì. Cho nên An An thoải mái ngồi dựa nữa người trong lòng Uông Thanh Mạch.
Mắt to chớp chớp, liếc tới liếc lui, xe quẹo nhưng rõ ràng là không phải trở về biệt thự, cô cũng không biết cụ thể là đang đi về hướng nào. Hỏi, đó là chuyện vô nghĩa trong vô nghĩa, cô lười làm những chuyện vô ích.
Hơi lạnh trong xe thoải mái, con người an nhàn, mệt mỏi lại đánh tới một lần nữa. Tinh thần ểu oải, không biết từ lúc nào mà An An vùi người vào lòng của Uông Thanh Mạch.
Khi xe ngừng lại thì An An mơ màng ngáy ngủ nhìn mình, được lắm, toàn thân nằm dài lên người của người đàn ông. Quần áo của Uông Thanh Mạch đã khoác lên bụng của mình không biết từ lúc nào.
Sắc mặt của An An hơi xấu hổ, lật đật lăn một vòng ra khỏi lồng ngực của anh. Sau đó dán mặt vào cửa sổ xe nhìn ra ngoài, thì ra bệnh viện quân đội.
Trong bụng oán thầm, Uông Thanh Mạch bị bệnh gì đây mà đi khám bệnh? Còn mang mình tới nữa làm gì. Ai da, không phải là đi khám phụ khoa đó chứ.
Mình không có bệnh mà.
An An hoảng sợ trừng mắt nhìn người đàn ông ở bên cạnh, bàn tay nhỏ bé vội vàng ôm lấy ngực của mình, thái độ cứng rắn hung hăn nói: “Tôi không có bệnh!”
Từ đầu tới cuối, khuôn mặt của Uông Thanh Mạch không hề thay đổi, không vui không buồn, không nhanh không chậm, thỉnh thoảng nghiêng mặt nhìn cô, thờ ơ, không có cảm xúc.
Một lần nữa, hai người chống mắt nhìn nhau. Cuối cùng, An An chịu thua, bĩu môi, khóe mắt long lanh chực khóc nhìn Uông Thanh Mạch.
Bộ dạng con mèo con kia thật khiến người ta động lòng mà.
Khóe môi Uông Thanh Mạch khẽ nhếch lên, sửa lại quần áo đã bị nhen nhúm, mở cửa xe rồi bước ra ngoài.
Người vừa rời khỏi, An An đã bật người dậy, tinh thần dồi dào, kề mặt trên cửa sổ xe, nhìn về hướng người đàn ông đang đi.
Cười hắc hắc đắc chí. Thật ra thì Uông Thanh Mạch rất dễ đối phó mà. Chỉ cần ngoan ngoản một chút, tỏ ra yếu đuối một chút, đừng có tranh cãi với anh ta, anh ta sẽ đối với cậu ‘muốn gì được đó’.
Có điều, Uông Thanh Mạch đến bệnh viện để làm gì, chẳng là anh có bệnh à? Ah, chuyện này nhìn không ra nha. Tướng mạo của anh tráng kiện như thế,vừa nhìn đã thấy tràn đầy sức lực. Bệnh tình như thế nào mà để virus ăn mòn bên trong cơ thể của anh, khôn