
Thái Hậu Mười Lăm Tuổi - Phần 2
Tác giả: Cửu Nguyệt Hi
Ngày cập nhật: 03:05 22/12/2015
Lượt xem: 1341879
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1879 lượt.
ời trong đội các anh đều không giống nhau. Nhà anh ở đâu?”
“Tây An.” Bành Dã nói.
Đàn ông Tây Bắc, thú vị.
“Anh nói tiếng phổ thông rất dễ nghe.” Thấy anh không tiếp lời, Trình Ca hỏi, “Ăn sáng chưa?”
Bành Dã dừng một giây, đáp: “Ăn rồi.”
“Vậy chính là chưa ăn, tôi mời anh.”
Bành Dã nói: “Tôi có chuyện nhờ cô, tôi mời cô.”
Trình Ca không thể nói anh am hiểu sâu kĩ xảo đàm phán, hay là muốn vạch rõ ranh giới với cô.
Cô dò xét đầu anh một cái: “… Sức ăn chắc rất lớn… Bà chủ!… Một phần tsampa, một ấm trà bơ, hai phần mì viên, một phần phô mai, một phần…”
Bành Dã nói: “Vậy đủ rồi.”
Trình Ca nói: “… Tô Lạc Cao, một dĩa thịt dê nướng, một dĩa lưỡi bò hấp.”
Bà chủ hỏi: “Cô ăn được lưỡi bò?”
“Được chứ.”
“Được, thức ăn lên rất nhanh.”
Bành Dã hơi nheo mắt, quan sát Trình Ca, luồng cảm giác áp bức như có như không kia lại nổi lên;
Trình Ca: “Lại sao nữa?”
“Lãng phí.” Anh trả lời cực kì ngắn gọn, giống như trừ chuyện chính ra, nói nhiều một chữ với cô thì sẽ chết.
Trong ấn tượng của Trình Ca, đàn ông nói “lãng phí” phần lớn nhỏ mọn, tính toán chi li, keo kiệt lại còn ra vẻ ta đây;
Bành Dã lại cho cô một ấn tượng hoàn toàn trái ngược: Giọng nam trầm vô cùng trầm, ẩn nhẫn nhưng có sức mạnh, hơi nhíu mày, giống lính già dạy bảo vào những năm 70, 80.
Trình Ca nói: “Đặc sắc bản địa, tôi đều muốn nếm thử. Không thì gọi mấy anh em kia của anh tới.”
Đương nhiên Bành Dã sẽ không gọi họ, vả lại hứng thú của anh không nằm ở việc ăn, điều anh quan tâm chỉ có một.
Anh hỏi: “Tại sao hôm qua nói dối…”
“Tôi chụp ảnh cho anh nhé…”
Hai người đồng thời mở miệng, Bành Dã nhíu mày, quay đầu sang chỗ khác, bởi vì máy ảnh trong tay Trình Ca đã giơ lên.
Một quãng thời gian rất dài, anh không quay đầu lại. Mà Trình Ca tuy không quan tâm cảm nhận của người khác, nhưng trong việc chụp ảnh, cô tự nhận mình rất ít ép buộc. Cô chuẩn bị lấy máy ảnh lại, nhưng…
Cô nhìn ảnh trên màn hình, lại nhìn Bành Dã trước mặt ——
Anh quay đầu, tĩnh mạch căng trên cổ, hợp với xương quai xanh, đường cong lưu loát, vân da rõ ràng.
Ngón tay Trình Ca nhẹ nhàng vuốt màn hình, cổ của anh rất gợi cảm… Tiệm trà dân tộc Tạng màu gỗ thô trong nền, áo choàng đầy màu sắc lui tới cũng trở nên hư ảo.
Cô lặng lẽ thở ra một hơi, quyết định lưu lại khoảnh khắc này.
Đồ vật đẹp dễ khiến người ta nghiện.
Trình Ca thần không biết quỷ không hay chụp một tấm, còn muốn tấm thứ hai, nhưng anh không quay đầu lại.
“Không chụp, tôi chưa bao giờ ép buộc.” Trình Ca nói.
Bành Dã quay đầu lại, trong mắt mang theo sự cảnh cáo. Nếu không phải vì manh mối, anh đã sớm đứng dậy rời khỏi.
Người đàn ông này không biết ánh mắt thoáng tức giận và lạnh lẽo cứng rắn của anh rơi vào trong mắt cô, là tăng cao mùi vị đàn ông. Cô nhìn anh, giống như đàn ông ngắm phụ nữ, cảm thấy anh là một báu vật.
Trình Ca để máy ảnh xuống, bưng ly lên chậm rãi uống một hớp trà, sau khi yên lặng mấy giây, cô thản nhiên phì một tiếng: “Anh vẫn gắng gượng không buông.”
Cô khích anh, anh không phản ứng. Vừa mở miệng vẫn là chuyện chính: “Hôm qua cô thấy được người khả nghi.”
Trình Ca hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy tôi nhìn giống như công dân tốt lương thiện lại tuân thủ quy tắc?”
“Không giống.” Bành Dã nói, “Nhưng cung cấp manh mối trợ giúp phá án là nghĩa vụ tối thiểu.”
“Đi ra ngoài, bảo vệ mình mới là chuyện tối thiểu. Tôi cung cấp manh mối cho anh, anh đi tìm người, sau này người đó trả thù tôi. Nhưng tôi vẫn chưa định hiến thân vì sự nghiệp chính nghĩa ở đây.”
Bành Dã không nói gì hai giây, ngược lại hỏi: “Cô đi xa một mình?”
Trình Ca cười khẩy: “Anh cho rằng tôi cùng một nhóm với họ mà, hay anh cho rằng tôi là gái điếm giống người lùn kia?”
Trong lúc nói chuyện, trà bơ được bưng lên.
Bành Dã không nói nữa, lại cũng không giải thích, ngay cả câu “Tôi không phải ý đó” lịch sự cũng không có.
Ngực Trình Ca khó chịu một hơi.
Cô rót cho mình ly trà, vừa uống, vừa vùi đầu nghịch máy ảnh.
Bành Dã thấy cô không nói, hỏi: “Cô tên gì?”
Trình Ca không thèm để ý, cũng không ngẩng đầu lên: “Anh thấy tôi nên tên gì?”
Bành Dã nói: “Trương Hòe Hoa.”
Trình Ca suýt phun ngụm trà ra ngoài, cô liếc mắt nhìn anh, nghi ngờ anh là dạng ngoài lạnh trong nóng. Nhưng anh có vẻ rất nghiêm trang, đáy mắt không hề có nụ cười chế giễu.
Người đàn ông này không đoán ra, rất thú vị.
Cô đi đường nhàm chán, có thể tán gẫu chút gì với anh để giết thời gian, nhưng đề tài của anh chỉ có một.
Anh nói: “Bây giờ cô vẫn không thay đổi suy nghĩ?”
Trình Ca: “Hôm qua tôi đã thấy một người đàn ông trong nhà nghỉ, nhưng hoàn toàn không có ấn tượng.”
“Cô lại nói dối.”
“Ồ?” Trình Ca nhướng mày, “Sao thấy được?”
“Cô là nhiếp ảnh gia, quan sát chi tiết là thói quen của cô.”
Trình Ca chậm rãi cười, nói: “Anh lại nói sai rồi, tôi là người tới du lịch.”
Ánh mắt Bành Dã nghiên phán nhìn cô, cuối cùng nói: “Vậy tôi đánh giá sai rồi.”
Anh hỏi: “Tiếp theo đi đâu?”
“Lhasa, Chương Mộc, Nepal.”
Anh “ừ” một ti