
Tác giả: Hắc Khiết Minh
Ngày cập nhật: 04:29 22/12/2015
Lượt xem: 1341381
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1381 lượt.
r>Nơi này đang là mùa hè, khí hậu hết sức ấm áp ươn ướt, không giống trên núi.
Nhịp sống ở nơi này cũng rất chậm chạp ưu nhàn, cộng thêm hắn là khách, không hề có bất kỳ người nào gọi hắn làm bất cứ chuyện gì, người nhà của cô hiển nhiên cũng không hi vọng hắn làm thêm cái gì.
Mấy ngày qua đi, để tránh thân thể trở nên quá trì độn, hắn không nhịn được ở trong phòng tập luyện vận động.
Nửa tháng.
Cô nhận được mọi người, cha mẹ cô, chú bác, anh chị em, thậm chí từng nhân viên Hồng Nhãn .
Chỉ trừ hắn ra.
Bác sĩ Tằng Kiếm Nam của Hồng Nhãn, nói đó là di chứng do cô bị chấn thương ở đầu, bởi vì quá mức sợ hãi, cho nên đầu của cô tự động đóng lại, đem đoạn thời gian đó cách ly.
Trí nhớ của cô, chỉ dừng lại từ đoạn thời gian trước khi cô bị rơi máy bay
Những thứ khác, cô đều quên tất cả.
Cô không nhớ rõ Kaka, không nhớ rõ những ngày tháng cô cùng hắn sống trên chân núi không nhớ rõ tất cả những kí ức mà hắn nâng niu quý trọng từng ly từng tý! Hơn mười ngày qua, cô vẫn sợ hãi hắn, sợ hắn, không muốn nhìn hắn lâu thêm một chút. A Nam nói, hắn không biết được cô có thể khôi phục hay không, căn cứ vào những bệnh trạng của những người trước đây, có người về sau sẽ nhớ lại, cũng có người cả đời cũng không thể nhớ. Ban đầu cô còn khiếp sợ, mấy ngày sau, từ từ bình phục xuống.
Cô không nhớ , nhưng hắn nhớ, hắn không có cách để buông tay như vậy.
Nếu như có thể, hắn chỉ muốn cô mang về trong núi, đem cô bảo vệ dưới đôi cánh của hắn, đem cô bảo vệ tại trong lòng ngực của chính mình, nhưng tình huống không cho phép.
Hắn nhất định lấy lợi ích của cô nghĩ đến trước tiên.
Cho nên, hắn tiếp tục ở lại, chờ, chịu nhịn những ánh mắt của những người xa lạ kia , chịu nhịn thái độ sợ hãi của cô , chịu nhịn thái độ không có chút thiện cảm của cha cô.
Hắn biết, người đàn ông đó vô cùng muốn đem hắn cho trói lại, vứt xuống biển, làm mồi cho cá mập.
Nguyên nhân duy nhất làm cho tên kia không động thủ, là bởi vì mẹ của cô phản đối.
Nói thật, hắn thà tình nguyện có thể để cho người đàn ông hiếu chiến, thích đánh nhau; thích gây gỗ đó có loại cơ hội này, cũng không muốn nhìn thấy cô sợ hãi mình.
Irapa tắt nước lạnh, lấy khăn lông lau khô mình, đi trở về trong phòng.
Khi hắn nhìn thấy bao tay da hắn đặc biệt lấy nó làm cái cớ, trái tim không tự chủ rút chặt lên. Chỗ này thật ấm áp, quá ấm áp. Hắn hoài nghi cho dù đến mùa đông, cô cũng không cần dùng đến cái bao tay này. Tựa như, cô thật sự tuyệt không cần hắn. . . . . . Cái nhận thức này, làm cho hắn ngực khó chịu.
Trên chân núi, cô chỉ có hắn để có thể dựa vào, nhưng ở nơi này, cô giống theo như lời của A Nam, là một tiểu công chúa, phải có lâu đài cùng quân đội đang bảo vệ cô; nói người nhà của cô là một đội quân, tuyệt đối không hề khoa trương.
Cô không cần hắn.
Mấy ngày qua, hắn so với bất kì ai đều rõ ràng chuyện này hơn.
Dù vậy, hắn vẫn mặc quần áo, sau đó đem cặp bao tay da mềm mại nhét vào trong túi quần.
Nhìn Đại Dương rộng lớn xanh thẳm bên ngoài cửa sổ kia, hắn hít một hơi thật sâu.
Cô không thể nào không nhớ ra hắn.
Nghĩ như vậy có lẽ quá mức tự đại, nhưng hắn không có cách nào tiếp nhận thực tế trước mắt, chỉ cần cho hắn cơ hội, hắn nhất định có thể làm cho cô nhớ.
Nhưng những ngày này, ở giữa hắn và cô luôn có quá nhiều người, hắn không có cơ hội, hoặc là nên nói, cô không để cho hắn có cơ hội cùng cô đơn độc chung đụng.
Đó là bởi vì cô sợ. Sợ hắn. Nhưng có lúc, hắn sẽ bắt được cô đang nhìn hắn, sau đó cô sẽ vội vã rũ tầm mắt xuống, nhưng có mấy lần hắn dám thề, ánh mắt của cô giống như đã nhận được hắn, thậm chí ẩn chứa một chút đau đớn. Hai ngày nay, hắn thật, không nhịn được, bắt đầu hoài nghi. . . . . .
"Tên kia rốt cuộc còn muốn ở nơi này ở bao lâu?" Nghe được Cảnh Dã tái diễn câu hỏi này đã 101 lần, Ô Hiểu Dạ liếc mắt, cô dùng đầu ngón chân để suy nghĩ, cũng biết hắn chỉ là ai.
"Anh ta là ân nhân cứu mạng của Tiểu Tĩnh." Tiếp tục gọt vỏ quả táo, cô nhìn mặt ông xã lão Đại khó chịu ở bên cạnh đánh trứng nước nói: "Em cho là chúng ta thảo luận qua, anh ta muốn ở lại bao lâu, thì có thể ở lại bấy lâu."
"Hắn bất quá chỉ cứu Tiểu Tĩnh một mạng, chẳng lẽ muốn con bé lấy thân báo đáp?" Đem sữa tươi thêm vào trong nước trứng, tiếp tục dùng lực đánh nước trứng, Cảnh Dã xem thường nói: "Làm ơn đi, hiện tại cũng thời đại nào rồi hả ?"
"Hai lần." Cô nhìn người đàn ông nói ẩu nói tả kia, nghiêm mặt nói: "Anh ta đã Hắn là cứu con bé hai lần, hơn nữa em vô cùng cảm kích."
Nghe được bà xã nhấn mạnh câu nói phía sau, Cảnh Dã lầu bầu: "Anh đâu có nói anh không cảm kích đâu." Ô Hiểu Dạ buồn cười nhìn hắn, mở miệng nói: "Anh rất cảm kích, cho nên anh mới nghĩ đuổi hắn đi? Thật là lập luận kỳ diệu ."
Trong lúc nhất thời, có chút á khẩu. Cảnh Dã lắp bắp giải thích: "Làm ơn, anh đâu có, anh chỉ là cảm thấy!"
"Cảm thấy cái gì?" Cô nhíu mày chờ.
Hắn rộng miệng mở, thật lâu, mới thốt ra một câu: "Tiểu Tĩnh không thích hắn."
Không sai, hắn thật thông minh đến chết tiệt!
Bắt được sự thật nà