pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Anh Chồng Nhỏ Đáng Yêu Của Tôi

Anh Chồng Nhỏ Đáng Yêu Của Tôi

Tác giả: Cửu Cửu

Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015

Lượt xem: 1341575

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1575 lượt.

Hữu duyên tương ngộ
"Mẹ... mẹ ơi... con đói rồi..." Hai bàn tay mũm mĩm kéo kéo váy ngủ của Cốc Tử, khuôn mặt phụng phịu chờ đợi trông đến thương, cái đầu bé bé xinh xinh lắc đi lắc lại không ngừng trên đùi của Cốc Tử, trông như thể sắp nổi cáu.
Cốc Tử không rời mắt khỏi máy tính, những ngón tay thọn dài lướt nhanh trên bàn phím, cô nhẹ nhàng nựng con: "Mẹ đang bận làm vài thứ, sắp xong rồi đây. Con yêu, con đi xem tivi một lát đã nhé!"
Cốc Dược đi quanh phòng một vòng, nó mở ra mở vào cánh tủ lạnh mấy lần mà chẳng tìm thấy thứ gì để ăn, cái miệng chu lên, mặt nó xị ra. Lát sau, nó cau mày rồi lại chạy tới lay chân mẹ: Mẹ ơi, con đói lắm rồi, đói... đói... đói lắm rồi..."
Cốc Tử bị cậu con quấy rầy không thể tiếp tục viết thêm được gì nữa, cô thở dài rồi đành để cho nam chính trong cuốn tiểu thuyết của mình tạm ngồi đó chờ đợi với bao vướng mắc đều chưa tháo gỡ được.
"Mẹ ơi,sao chúng ta không ở lại nhà ông ngoại nữa hả mẹ?" Ốc Dược vừa tới đây chưa lâu nên vẫn còn lại lẫm với xung quanh, bước những bước chậm rãi theo mẹ. Nó ngước mắt lên nhìn cô nói đầy tự tin, "Ông ngoại yêu con lắm mà."
Ông ngoại yêu con, nhưng ông ngoại không yêu mẹ, Cốc Tử thoáng nghĩ rồi thở dài, "Bởi vì... mẹ nghĩ kem ở đây rất ngon, thơm mùi hương thảo này, bên ngoài lại có lớp sôcôla giòn tan này, nhìn ngon ghê cơ!"
"Con muốn ăn!"Cốc Dược lập tức quên ngay điều vừa thắc mắc, mắt nó sáng lên lộ rõ vẻ thèm thuồng.
"Không được, hôm qua con vừa bị đau bụng." Cốc Tử lắc đầu.
"Mẹ xấu bụng quá!" Cốc Dược nhíu đôi mày buồn bã.
Cốc Tử cười, nắm lấy bàn tay con, Cốc Dược phải ngoan nhé, con xem con bị ốm thì mẹ buồn thế nào, mà con thì phải uống thuốc này, phải đi bác sĩ tiêm này, con chắc chắn cũng không muốn thế, phải không nào? Con có nhớ lần trước cô y tá cầm cây kim dài thế nào không? Lại còn chọc thật mạnh vào tay nữa... ui chao, nghĩ đã thấy đau rồi."
"Ôi..." Cốc Dược nghĩ lại cảnh tượng khủng khiếp trước kia mà không khỏi rùng mình, đành ngoan ngoãn nghe lời mẹ không mề nheo gì nữa
Hai mẹ con bước vào siêu thị, Cốc Tử đặt con lên xe mua hàng, đẩy qua quầy đồ ăn vặt.
Cậu nhóc con hiếu động Cốc Dược thứ gì cũng muốn ăn, nào là những món cậu bé xem trên tivi, rồi lại thấy bạn bè ở lớp mẫu giáo hay ăn, và nhất là học thói quen hay ăn vặt của mẹ. Thằng bé chỉ hết món này đến món kia, nào là thạch hoa quả, đùi gà, cánh gà, lưỡi vịt, sữa bò, bánh sôcôla... Cốc Tử cảm thấy trong lòng mắc nợ con nên đều cố gắng bù đắp tất cả, cô để chiếc xe nhặt hết những thứ con khỉ rồi bỏ vào trong. Cốc Dược ôm lấy mấy thứ đồ tỏ vẻ hoan hỉ lắm, miệng còn không ngừng hát đi hát lại mấy bài hát học được ở trường mẫu giáo. Cốc Dược cúi đầu mỉm cười nhìn con trai, 4 năm nay, thằng bé đã là tất cả cuộc sống của cô.
Siêu thị này là một trong chuỗi siêu thị lớn nhất ở đây, đặc biệt là trong thời điểm này, người tới mua sắm rất đông, nghe thấy tiếng hát non nớt của trẻ con thì ai nấy đều quay đầu lại nhìn. Hai mẹ con qủa thực vô cùng xinh đẹp, người mẹ rất trẻ, nước da trắng trẻo có đôi mắt thì sáng ngời, tóc dài vừa tới vai uốn thành những lọn nhỏ tự nhiên, đôi môi vẫn còn thóang nét cười. Cậu con trai giống mẹ vài phần, đôi mắt to tròn có thần thái, chiếc mũi cao thắng, cứ như phấn điêu ngọc giũa, trồn rất đáng yêu.
"Mẹ ơi, con muốn ăn kem!"Cốc Dược nhìn mẹ vòi vĩnh.
"Không được, mấy hôm nữa mẹ sẽ dẫn con đi ăn sau." Cốc Tử vừa nói vừa với tay lấy mấy túi sủi cảo đông lạnh trong tủ bảo quản ra rồi nhanh chóng đẩy xe đi, Cốc Dược thì cứ ngoác mồm ra gào "Mẹ xấu lắm,xấu bụng lắm..."
Cốc Tử thở dài, đứa trẻ này sao lại thích kem thế chứ? Cô đưa tay ra vuốt mái tóc tơ của nó rồi bảo: "Con ngoan, lần sau mẹ nhất định sẽ mua. Giờ nếu chỉ để thỏa mãn sở thích nhất thời, ăn kem vào bị đau bụng, con thấy có đáng không?"
"Ơ, cô giáo Cốc?" Cốc Tử đang giải thích cho con thì nghe thấy cái tiếng nói quen thuộc từ sau lưng, cô bỗng lặng người đi đôi chút, quay lại thì thấy một phụ nữ quý phái đang cười với mình. Người phụ nữ này chăm sóc bản thân rất kỹ càng, mặt bà dặm một lớp phấn mỏng trông rất trẻ trung, nhất là chuỗi vòng trân châu trên chiếc cổ mảnh khảnh càng làm tôn lên nước da mịn màng, trắng trẻo của bà. Cốc Tử thấy bà thì không hề ngạc nhiên chút nào, cô cười nói "Cháu chào cô Trần."
Năm đó, qua người bạn thân cùng trường đại học với cô là Tiểu Mỵ giới thiệu, cô tới làm gia sư tại nhà người em họ của Tiểu Mỵ, và người phụ nữ này chính là mẹ của cậu học sinh đó. Gia đình họ ai nấy đều rất trọng lễ nghĩa, cũng rất tôn trọng Cốc Tử, một tiếng cô giáo hai tiếng cô giáo, kể cả là bây giờ, đã năm năm sau đó.
"Cô giáo Cốc, cô chẳng khác xưa chút nào, càng ngày càng xinh đẹp." Bà Trần mỉm cười rạng rỡ, đưa mắt nhìn Cốc Tử một lượt.
"Cô à, cô cũng càng ngày càng trẻ ra." Cốc Tử khách khí đáp lại.
Bà Trần vui vẻ ra mặt, những lời nói này rất luôn có tác dụng với những người phụ nữ trung niên. Rồi bà cúi người xuống nắm lấy tay Dược Dược đang ngồi trong xe, "Cháu bé đáng yêu quá."
Cốc Dược nhỏ