
Tác giả: Cửu Cửu
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 1341606
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1606 lượt.
ần Kiều làm bộ làm tịch lấy ra một tờ giấy viết vào đó mấy danh từ tiếng Anh chuyên ngành rồi hỏi cô, đại khái là từ này đọc thế nào, từ kia đọc ra sao, cả câu nói như thế có chuẩn không?
Cốc Tử giải thích cặn kẽ cho anh từng mục một, xong xuôi thấy Trần Kiều vẫn chưa chịu về, cô khẽ ho nhẹ một tiếng rồi nhắc nhở, "Trần Kiều, cậu nên về rồi đấy."
Trần Kiều chau mày, anh liếc nhìn Dược Dược đang ngồi chơi xếp hình đằng xa rồi hỏi, "Cốc Quân Nhan, mình hỏi cậu một câu nhé, cậu có thấy thằng bé rất giống mình không?"
Anh cho rằng có những chuyện nên sớm nói ra thì tốt hơn, dù vẫn biết đây là chiếc hộp Pandora nếu mở, không cẩn thận sẽ đem đến hậu quả khôn lường. Nhưng anh không thể chịu đựng thêm được nữa, bởi chính sự im lặng của anh đã khiến họ lạc nhau suốt năm năm trời.
--- ------ ---------
* Trong thần thoại Hy Lạp, sự tích về chiếc hộp Pandora kì bí đã để lại cho nhân gian nhiều điều thú vị và hấp dẫn. Theo truyền thuyết, đó là một chiếc hộp mà Zeus đã tặng cho nàng Pandora - người phụ nữ đầu tiên đến thế giới loài người. Nàng Pandora đã được Zeus dặn kĩ rằng không được mở chiếc hộp đó ra, nhưng với sự tò mò của mình, Pandora đã mở chiếc hộp ra, và những gì trong chiếc hộp kì bí đó đã khiến cho tất cả những điều bất hạnh tràn ngập khắp thế gian: thiên tai, bệnh tật, chiến tranh... Chiếc hộp chỉ còn sót lại một chút "hy vọng" mang tên Pandora cho loài người để có thể tiếp tục sống.
--- ------ ---------
"Gì cơ?" Cốc Tử không hiểu hỏi lại.
"Mình nói là thằng bé phải mang họ Trần."
Cốc Tử ngẩn người ra nhìn Trần Kiều rồi nhìn lại con mình, cứ như vậy mấy lần.
"Chuyện xảy ra năm đó có lẽ cậu đã hiểu nhầm rồi!" Trần Kiều hơi bối rối, giọng bắt đầu hoảng loạn, anh không dám nhìn thẳng vào mắt cô. Gắng trấn tĩnh lại đôi chút anh mới có thể tiếp lời, "Người đó là mình."
Cốc Tử mở to mắt, đôi môi phút chốc bỗng nhợt nhạt không sắc máu, cảm thấy hai tay mình đang run lên, cô nói với anh bằng giọng sắc lạnh: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện."
"Tạm biệt Dược Dược." Trần Kiều đứng lên vẫy tay chào Dược Dược, lúc này mặt anh trắng bệch không còn giọt máu, trong lòng hỗn loạn ngổn ngang như bãi chiến trường, nhưng khi chào đứa bé anh vẫn cố giữ một nụ cười bình thản.
Cốc Tử tiễn anh ra ngoài rồi đóng cửa lại, trong giây phút Trần Kiều chưa kịp phản ứng gì thì nắm đấm và tiếp sau đó là hai cẳng chân cô đã "hạ cánh" trên người anh liên tiếp. Khi còn học trung học, Cốc Tử ở gần trung tâm dạy võ, ngày nào cô cũng chạy qua đó, hiện giờ công phu vẫn còn. Cô không muốn nghe thêm gì nữa, lúc này đầu óc nóng bừng bừng, cô cảm thấy mình điên rồi, vài chiêu võ đơn giản đẹp mắt dành cả cho anh. Trần Kiều đứng im như tượng đón nhận, mặc cho cô trút cơn thịnh nộ lên người.
"Thì ra là cậu?"
Một câu ngắn gọn thế mà như rút hết toàn bộ sinh lực của cô. Cô không dám tin đó là sự thật, không thể tin được! Rõ ràng cô đã cố gắng tìm cho mình một chỗ trú chân, nhưng rồi đột nhiên một người xuất hiện và tước nốt cả điểm tựa thăng bằng nhỏ nhoi ấy.
"Không ngờ lại là cậu..."
Trần Kiều nhẫn nhịn chịu đau, toàn thân anh ê ẩm như kiểu xương đã gẫy ra từng đoạn mà không dám động đậy. Bởi vì anh nợ cô. Nếu có thể chuộc lại lỗi lầm của mình bằng cách đó thì anh sẵn lòng. Anh nở một nụ cười méo xệch: "Cốc Tử, mình xin lỗi."
Câu trả lời Cốc Tử dành cho Trần Kiều ngay sau đó là một cú đạp rất mạnh vào bụng Trần Kiều khiến anh ngã lăn ra đất. Trần Kiều đau đớn ôm bụng nhưng vẫn gượng cười, "Cốc Tử, từ nay về sau cho mình chăm sóc cậu được không?"
Mặt Cốc Tử vẫn hằn lên nét giận dữ, cô gằn giọng, "Khốn kiếp! Sau này cậu đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa, gặp lần nào tôi sẽ đánh lần đó."
Bị Cốc Tử đánh đến độ không đứng dậy được, Trần Kiều ngồi ngây người dưới đất, Cốc Tử giận dữ không thèm nhìn mặt anh thêm lần nào, lao vào nhà rồi đóng sầm cửa ngay trước mắt anh. Anh thấy mình đã có phần đường đột, nhưng anh cũng hiểu, những chuyện thế này, càng để lâu anh càng thấy bất an.
Sau đêm hai người ở cạnh nhau, chính vì Trần Kiều hơi do dự đôi chút nên đánh mất thời cơ tốt nhất để nói rõ mọi chuyện với Cốc Tử. Sau đó lại là thời gian Cốc Tử về quê nghỉ hè, tuy từ lúc đó, cứ vài ba ngày là anh lại gọi điện cho cô, nhưng mỗi lần chuẩn bị nhắc tới chuyện đó là lưỡi anh lại như tê dại, không sao nói ra lời. Vì vậy, anh định tới lúc khai giảng sẽ nói ra mọi chuyện và chính thức theo đuổi cô.
Thế nhưng vài hôm trước khi khai giảng Cốc Tử bận bù đầu, cô không có thời gian gặp anh, rồi sau đó cô biến mất không để lại vết tích gì, cứ như bốc hơi khỏi thế gian vậy, anh không có cách nào liên lạc được với cô. Trần Kiều cũng thường xuyên hỏi dò qua Tiếu Tiếu tin tức của Cốc Tử nhưng cũng chẳng nghe ngóng được điều gì.
Trần Kiều vịn cầu thang bước xuống, đầu óc nghĩ mãi về khoảng thời gian tiếp xúc năm năm trước và tình yêu đơn phương anh dành cho Cốc Tử bấy lâu nay, đôi môi mím chặt. Bước tới mấy bậc cuối cùng, đầu gối anh tự dưng mềm nhũn, ngã xuống chân cầu thang. Giờ thì anh dậy không nổi, cứ thế, anh n