Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Anh Dám Lấy Tôi Dám Gả

Anh Dám Lấy Tôi Dám Gả

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Ngày cập nhật: 03:52 22/12/2015

Lượt xem: 1341406

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1406 lượt.

a đang làm tại cục chính trị, gia cảnh không nhỏ, bằng không cũng không dám mở một khu ăn chơi lớn như vậy ở đây.
Có quan hệ này, Tây Tử và Chu Huyên thuận lợi tiến vào câu lạc bộ. Nhân viên của câu lạc bộ chia làm hai loại, nam và nữ, nam là nhân viên chân chính, nữ thì phục vụ. Nơi ăn chơi mà thiếu thứ này bạn phải đóng cửa thôi, vì vậy dù là câu lạc bộ giải trí Minh Châu này rất xa hoa nhưng vẫn không tránh khỏi vài thứ.
Tây Tử và Chu Huyên chỉ đành diễn vai phục vụ, lớn thế này, nói Tây Tử chưa từng tới nơi này là nói dối. Hồi học đại học, đám sinh viên mừng sinh nhật ai cũng sẽ đến karaoke thuê phòng chơi đùa đến nửa đêm, nhưng không giống với những người này, kia đều là những sinh viên đơn giản ngây thơ, không phức tạp như bây giờ.
Đương nhiên không thể để bọn cô tiếp khách thật, nhưng vì nằm vùng bí mật, ngoại trừ Tiêu Sơn, toàn bộ người câu lạc bộ đều nghĩ hai người họ là thật .
Quản lý sảnh của các cô đã ngoài ba mươi, họ Ngọc, ai cũng gọi là chị Ngọc, trông rất xinh đẹp, mùi vị phong trần trên người khá nặng nhưng cách nói chuyện và làm việc đều rất khéo léo.
Chu Huyên vừa tốt nghiệp đại học, vẫn chưa đến một năm, Tây Tử đã tham gia quân ngũ đến mức choáng váng, hai người đều mang hương vị trong sáng không hợp với nơi này, dáng vẻ cũng khá tốt.
Nói đến bề ngoài, Tây Tử và Chu Huyên bình thường đi làm đều không quen trang điểm, cục cảnh sát là nơi nghiêm túc, không hợp trang điểm loè loẹt. Nhưng đến đây hai người không được để mặc mộc, vào là lộ ngay. Cũng may chị của Chu Huyên mở thẩm mỹ viện, dù thường ngày Chu Huyên không trang điểm nhưng không làm khó được.
Quần áo không cần hao tâm tốn sức, câu lạc bộ có đồng phục riêng biệt, sườn xám Trung Quốc, mặc vào khiến Tây Tử khá khó chịu. Nói thật cô còn chẳng dám đi ra ngoài, bên hông khoét đến tận eo, đi một bước thôi có thể nhìn thấy cả đùi. Chu Huyên vừa mặc sườn xám vào, đi ra liền thấy Tây Tử đang nhìn gương nhíu mày.
Trong phòng thay quần áo lúc này không có ai khác, ánh mắt Chu Huyên sáng lên, vây quanh Tây Tử lượn một vòng: "Chị Tây Tử, vóc người chị đẹp, mặc sườn xám trông thật đẹp, cũng là những người tham gia quân ngũ như bọn chị thì tốt rồi, ngay cả dáng người cũng luyện ra."
Mặt Tây Tử ửng đỏ, ánh mắt dừng ở gương, sườn xám bó thân như những loại làm theo yêu cầu bình thường, mông vểnh cao, ngực đầy đặn, quấn trong những lớp hoa văn của lụa Tô Châu, mang theo hương ôn nhã của vùng sông nước và vị cổ xưa của Thượng Hải, trên mặt trang điểm đậm như đeo mặt nạ, nhưng Tây Tử cảm thấy một sự kinh diễm không thừa nhận cũng không được, trông khác xa với cô, phỏng chừng gặp phải người quen, cũng không ai nhận ra cô.
Chị Ngọc đẩy cửa phòng thay quần áo, lướt nhìn hai người một cái: “Hai em may đấy, người ta yêu cầu tuổi nhỏ, hai em vừa hợp.”
Tây Tử và Chu Huyên liếc nhau, khá lo lắng. Chị Ngọc có lẽ nhìn thấy băn khoăn của cả hai, cười cười: "Ông chủ đã bảo hai em là đồng hương của anh ấy, để chị quan tâm đến hai em, yên tâm đi! Đây là công việc tốt, nếu gặp may trong vài giờ có thể kiếm được mấy ngàn, đi thôi, anh Dũng đang chờ bên ngoài đấy."
Hai người vốn đang do dự, vừa nghe anh Dũng, không yên trong lòng lập tức biến mất, bất luận là đúng hay không, đi nhìn thử trước, không phải thì ứng phó cho qua, nếu đúng thì có tiến triển.
Hai người đi theo sau chị Ngọc, chị Ngọc nhìn hai người đánh giá một lượt, cuối cùng ngừng lại trên người Tây Tử, cô nhóc này trông rất đặc biệt. Nếu nói gái đẹp ngày nay cũng không quá nhiều, để được khách lựa chọn, còn cần dẻo miệng, ngoài xinh đẹp còn phải có cá tính, thật sự làm gì cũng không vừa lòng. Cô nhóc tên Tây Tử này vừa nãy còn trông rất bình thường, trang điểm lên thật đáng chú ý.
Ngoại trừ xinh đẹp, dáng người của cô nhóc này thật tốt, trước lồi sau vểnh, hơn nữa trên người còn có hương vị trong sáng và quyến rũ đối lập nhau, cô trông khác với những cô gái trẻ khác. Chu Huyên cũng vậy, khẽ cười trong sáng, người chơi ngay lúc này càng thích chơi với hàng trong sáng, thực quỷ quái.
Đi qua một hành lang uốn lượn xa hoa tựa như mê cung, đến trước một căn phòng, chị Ngọc đẩy cửa ra. Cửa vừa được mở, âm thanh ồn ào bên trong đã truyền ra. Đèn hơi tối nhưng vẫn mơ hồ thấy rõ được. Là một phòng rất to, máy chiếu trên tường truyền đến âm nhạc, có ba người đàn ông đang ngồi trên sô pha, hai người ngồi hai bên mỗi người đều ôm tiếp viên, cầm micro ca hát.
Người ngồi chính giữa, tay cầm ly rượu, bên người không có ai. Tây Tử vừa bước vào, có thể cảm giác rõ gã đang phóng ánh mắt qua đây, bình tĩnh và sắc bén, không hợp với nơi huyên náo này, trên người gã có hơi thở quân nhân rõ rệt, rất khó che giấu.
Đã từng làm lính, sẽ luôn mang theo hương vị quân nhân, người này chính là Sài Dũng đã từng biến mất, chị Ngọc đi qua cười nói: "Anh Dũng, đây là hai tiếp viên mới đến của tụi em, ngài xem qua thử, nếu nhìn được thì để chúng lại uống cùng anh."
Sài Dũng uống sạch ly rượu, chỉ chỉ Tây Tử: "Cô ấy ở lại, người kia thì thôi, một người ở cạnh tôi được rồi, không cần nhi