
Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh
Ngày cập nhật: 03:52 22/12/2015
Lượt xem: 1341383
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1383 lượt.
được chuyện này, thật ra cũng là trùng hợp. Trần Thắng mời khách ở câu lạc bộ Minh Châu, mặc dù ông chủ Tiêu Sơn của Minh Châu không chơi chung với bọn Hồ Tử nhưng vẫn có liên lạc, thường xuyên tâng bốc lẫn nhau, nể mặt mũi ông già nhà mình, kết bè, quan hệ gì cũng không khó khăn lắm.
Hôm nay câu lạc bộ Minh Châu mời Oản Nhi nổi tiếng đến biểu diễn, là một nữ ca sĩ nổi tiếng trong làng ca nhạc. Tiêu Sơn chợt nhớ trước kia Hồ Tử hình như đã từng trải qua, vì vậy đặc biệt hiểu ý bạn, gọi điện thoại cho Hồ Tử. Hồ Tử dẫn theo vài anh em, sáu giờ tối đã đến câu lạc bộ.
Ăn no uống đủ, cả đám trực tiếp đến hộp đêm của câu lạc bộ, ngồi trong phòng lớn xem biểu diễn. Còn chưa nhìn thấy ngôi sao ca nhạc nổi tiếng Hồ Tử vừa liếc mắt đã nhìn thấy Tây Tử đang ngồi giữa ở một bàn sát bên trái. Đầu anh như bùng nổ, cảm giác trước mắt đầy sao bay vèo vèo, cứ nghĩ trong đây đèn tối phải chăng mình đã nhìn lầm, liền dụi mắt đến gần, nhìn kỹ, đúng là Tây Tử.
Nếu nói chỉ gặp một lần vào lúc kết hôn Hồ Tử thật sự sẽ không nhận ra nhưng mà sau này anh cũng dính dáng đến Tây Tử khá nhiều. Hiện nay cô nhóc kia nhà mình...... Nói về chuyện này, mình cũng phải gọi Tây Tử một tiếng chị. Hồ Tử vừa định bước đến chào hỏi đột nhiên phát hiện rất không ổn. Bàn Tây Tử gồm có bốn người, tính cả Tây Tử là hai nam hai nữ, ngồi xen kẽ lẫn nhau, xem ra là sắp xếp ngồi thành cặp.
Người đàn ông bên cạnh Tây Tử cũng không phải là anh Quân, mà là một người đầu húi cua, thắt lưng thẳng tắp. Dưới ánh đèn lờ mờ vẫn có thể nhìn ra đây là người đứng đầu, người đứng đầu là sao thế này cũng không bình thường!
Có lẽ cảm giác được sự hốt hoảng của cô, Sài Dũng nắm cổ tay cô, nhỏ giọng trấn an: "Không sao đâu, là ông chủ nơi này, chỉ chào hỏi thôi......"
Tây Tử phức tạp nhìn gã, mím môi gật đầu. Trao đổi này giữa hai người lọt vào mắt của Loan Loan, Loan Loan lướt một vòng trên người Sài Dũng và Tây Tử, nở nụ cười trào phúng trên khóe môi, vận may của cô gái này thật không phải tốt bình thường.
Loan Loan nghĩ từ chiều đến tối, dĩ nhiên cô nhận ra cô gái này chính là vợ Hồ Quân, cũng là nữ cảnh hôm đó. Trong nháy mắt nhìn thấy người phụ nữ này ở chỗ Sài Dũng, Loan Loan biết Trần Thắng đã đến lúc chấm dứt rồi. Gia đình và những ngày sống như ác mộng, chút lương thiện trong đáy lòng Loan Loan đã sớm biến mất không còn một mảnh. Hơn nữa người phụ nữ này còn là tình địch của cô.
Hồ Quân là mối tình đầu của cô, là hy vọng duy nhất trong lòng cô, là chốn bồng lai khi khó khăn nhất cô thường nghĩ đến. Nếu kiên trì, không chừng sẽ có một ngày còn có thể trở về cạnh anh. Có lẽ không bao giờ có thể núp vào ngực anh nữa nhưng ít ra cũng có thể nhìn thấy nụ cười như ánh dương của anh, sáng ngời và rực rỡ.
Nhưng phụ nữ luôn tham lam, gặp mặt rồi, cô lại muốn có. Hơn nữa Hồ Quân bây giờ so với hơn mười năm trước càng chững chạc hơn, hấp dẫn hơn, cũng có trách nhiệm hơn. Trải qua năm tháng lắng đọng, con người anh càng trở nên đôn hậu cẩn thận mê người.
Cô ghen tị với Tây Tử, cô phải có Hồ Quân của bây giờ, một Hồ Quân hoàn mỹ nhất. Ghen tị gặm nhấm dạ dày khiến cô đau đớn không chịu nổi, nhưng Loan Loan vẫn còn sót lại tia lý trí, nếu Trần Thắng không sụp đổ thì lần bỏ chạy này cô không có khả năng thoát thân. Đây có lẽ là cơ hội duy nhất cô có thể thoát khỏi hắn, bước ngoặt thoát khỏi quá khứ, mà điểm mấu chốt của bước ngoặt này chính là tình địch của cô - Tây Tử.
Loan Loan suy nghĩ thật lâu, nhớ lại tình cảnh mười năm trước của cô và Hồ Quân, trong lòng chợt nhóm lên hi vọng. Có lẽ hôn nhân của bọn họ không tốt đẹp yên ả như bề ngoài thể hiện, gia đình như Hồ Quân thông thường đều kết hôn vì lợi ích, sao có thể yêu chứ, có lẽ bản thân vẫn còn cơ hội. Huống chi, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện phải có danh phận, chỉ cần Hồ Quân còn cần cô, cô sẽ ở cạnh anh, cam tâm tình nguyện làm người thứ ba.
Nghĩ đến chuyện này, Loan Loan cũng không vạch trần Tây Tử, ngược lại còn vô tình giúp cô che giấu quá khứ, chỉ là việc này cũng không ảnh hưởng đến sự đố kỵ của cô đối với Tây Tử, nhìn Sài Dũng cẩn thận che chở Tây Tử, Loan Loan cảm thấy không những châm chọc mà còn vô cùng ghen tỵ.
"Ông chủ Tiêu, mấy ngày nay quấy rầy nơi này không ít, tôi với Dũng đến mời anh một ly......" Trần Thắng nở nụ cười, chuyện trò cùng Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn vội cười đáp: "Nào có, nào có, anh Trần và anh Dũng đến thăm nhiều hơn, em đây mới có cơm ăn sống tạm, nên là em mời hai người một ly, khui bình Louie XIII ra, để tôi kính hai vị anh trai này....."
Thấy qua được cửa này, Tây Tử còn chưa kịp thở phào thì Triệu cảnh bên cạnh Hồ Tử chỉ vào Tây Tử nói một câu: "Sao tôi thấy cô gái này trông khá quen? Hình như gặp qua ở đâu rồi......"
Tây Tử vừa cảm thấy dao động máu trong người đã xông thẳng lên đỉnh đầu, ánh mắt Sài Dũng và Trần Thắng đều đặt trên người cô. Hồ Tử cười ha ha, vỗ bộp lên người Triệu cảnh: "Con mẹ nó cậu hoa mắt rồi! Ai mà không biết cậu chứ, nhìn thấy đứa nào đẹp vừa mắt đều bảo nhìn quen mắt, qua kia nghỉ ngơi đi"
Anh vừa dứt lời mấy tên