
Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh
Ngày cập nhật: 03:52 22/12/2015
Lượt xem: 1341303
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1303 lượt.
ho cô biết:
"Chiếc xe kia là của cục phó Hồ, cục phó cục quản lý giao thông thành phố của chúng ta...."
Đoạn đường này Tây Tử rất khó chịu, cô không ngờ cái người giống lưu manh kia thực chất lại là cục phó. Cô cảm thấy cứ như cầm thú bỗng dưng mặc quần áo của con người.
Tây Tử cũng biết, mình đắc tội với anh ta, nếu anh ta lòng dạ hẹp hòi ghi hận, những ngày ở cục quản lý giao thông sau này của cô nhất định sẽ rất thê thảm. Hoặc là, bản thân mình vốn tạp nham không có chỗ dựa, đúng là hết cái khổ này đến cái nạn khác.
Tây Tử về đến nhà, thả mình lên giường, lắc lắc đầu, không muốn nghĩ nữa. Anh ta muốn đuổi thì cứu việc, thất nghiệp rồi bà đây tìm con đường khác. Cùng lắm thì đi làm bảo vệ cho nhà giàu, dù sao cũng không đến mức chết đói.
Cứ như vậy, Tây Tử vẫn ăn no ngủ kỹ, qua một ngày tính một ngày, tinh thần vững vàng, đội trưởng Phùng ở nhìn thấy thì âm thầm bội phục.
Bản thân đội trưởng Phùng còn thấp thỏm hơn cô. Qua bảy ngày yên bình, sang thứ hai, cấp trên chuyển xuống lệnh điều động, chỉ đích danh điều Tây Tử qua đội khu vực, điều về cục giao thông thành phố.
Tây Tử khoái chí, dọn dẹp một chút, dưới ánh mắt \'tiễn người ra trận một đi không trở lại\' của đội trưởng Phùng, cô bước lên con đường đến cục giao thông thành phố.
Hồi bé Hồ Quân có một sở thích cổ quái, thích nhất nhìn mèo bắt chuột. Khi đó bà nội của anh vẫn còn sống, trong nhà có nuôi con mèo đốm, lông màu trắng xám, đôi mắt mèo sáng long lanh màu xanh dương nhạt, nhìn rất ngoan hiền, tiếng kêu cũng không to nhưng rất lợi hại.
Nếu nó nhìn thấy chuột, lập tức sẽ dựng ngược lông lên, từ từ đuổi theo, móng vuốt chộp tới gặm cắn ngay nhưng không cắn chết, mà chỉ ngặm trong miệng rồi dùng móng vuốt đùa giỡn.
Theo dõi con chuột kia giả chết, sau đó nhân lúc nó không chú ý mà chạy trốn. Nó cũng không để ý, chỉ chờ chuột chạy trốn, nó hưng phấn vọt lên vồ con chuột trở về. Cứ như thế mấy lần, cho đến khi con chuột không còn hơi sức để chạy, cũng làm hao mòn ý chí của con chuột, cuối cùng mới bắt đầu nhấm nháp từ từ.
Không phải hôm nào cũng có chuột cho con mèo đốm chơi đùa, Hồ Quân nhìn chưa đã nghiền, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ mình phải ra tay đi bắt chuột, đặt trước mặt con mèo đốm.
Vì thấy chuyện này nên mấy người Diệp Trì đều mắng anh biến thái, nhưng anh thấy thích thú.
Từ từ, Tây Tử chẳng thèm phòng bị nữa, dù sao thì cùng lắm là về nhà. Châm ngôn của Tây Tử chính là vô dục mới bền, tôi không ham thì anh có thể gây khó dễ cho tôi thế nào.
Vì vậy, sau khi hai người bắt đầu đối đầu nhau, cũng không có sấm chớp đùng đùng như Tiểu Triệu nghĩ, mà lại vô cùng bình thản. Có thể giác quan thứ sáu của Tiểu Triệu linh nghiệm hơn thường, đã cảm thấy sự bất thường của hai người này, ít nhất không nên bình tĩnh như vậy.
Ngày hôm sau, Tây Tử đi theo Hồ Quân, quay trở lại đội giao thông lúc trước. Vừa xuống xe đã được hoan nghênh long trọng, chưa ai từng được hưởng quyền lợi này.
Ánh mắt của đội trưởng Phùng và vài lãnh đạo không tự chủ mà liếc nhìn Tây Tử. Hơn nữa đội trưởng Phùng chỉ muốn dụi mắt. Ban đầu cho rằng cô bé này đi nhất định sẽ không có chuyện tốt, dù sao cô cũng đắc tội với cục phó Hồ, nếu như cục phó Hồ muốn bỏ qua cho cô thì cứ hờ hững cho qua thôi. Vậy mà lại cố ý điều cô đến cục giao thông thành phố, nhất định vì muốn trừng trị cô, dạy dỗ cô đâu ra đấy.
Mỗi lần nghĩ đến dáng vẻ thê thảm của Tây Tử, đội trưởng Phùng lại thấy hơi áy náy. Vì sự áy náy ít ỏi đột nhiền trào dâng, chợt biến thành nỗi buồn phiền của đội trưởng Phùng, xáo trộn ngày tháng khô khan của hắn.
Nhưng đội trưởng Phùngnằm mơ cũng không ngờ, nửa tháng sau, Tây Tử người ta đã đường đường chính chính theo cục phó Hồ xuống thị sát công việc. Nhìn gương mặt nhỏ non nớt, không phải phơi nắng phơi gió, mới nửa tháng đã trắng như sứ, cứ như trứng gà vừa bóc vỏ, dễ thương ngọt ngào như vậy, đứng nghiêm thẳng tắp sau lưng cục phó Hồ, dường như có cảm giác như ‘áo gấm về làng’.
Hồ Quân liếc nhìn đội trưởng Phùng, lại hơi quay về phía Tây Tử bên cạnh, khóe miệng mỉm cười.
"Hoan nghênh cục phó Hồ và các vị lãnh đạo Cục Quản lý Giao thông tới thị sát công việc. Hoan nghênh, hoan nghênh......"
Sau một hồi xã giao, mấy người theo các vị đại đội trưởng trung đội trưởng đi thăm quan cơ sở, sau đó trở lại phòng ăn, ăn bữa trưa đơn giản, buổi chiều tổ chức tọa đàm.
Tây Tử ngồi sau lưng Hồ Quân, trên đầu gối đặt quyển sổ nhỏ, tay nắm chặt bút, nghe mọi người bắt đầu dông dài, liên miên bất tận. Cô cảm thấy hơi mệt, cúi đầu làm bộ nhớ nội dung chủ yếu của hội nghị, thật ra thì nhắm hai mắt ngủ gà ngủ gật.
Hồ Quân khẽ nghiêng đầu, cô ngồi dựa vào cửa sổ, chỗ bên cạnh cô đặt một chậu cây xanh mướt to đùng, chiếc lá dang rộng như quạt ba tiêu, sức sống dào dạt. Thân thể của cô dường như ẩn sau lá xanh, liếc nhìn thấy cô vô cùng nghiêm túc, đầu không nhìn lên, nhưng Hồ Quân hiểu rõ cô đang ngủ gật, đây là mánh khóe mà cô thường sử dụng.
Từ góc độ của anh