Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Anh, Em Sai Rồi

Anh, Em Sai Rồi

Tác giả: Hoàng Hôn Tứ Hợp

Ngày cập nhật: 04:37 22/12/2015

Lượt xem: 1341733

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1733 lượt.

ững người khác đều từ tốn ăn, riêng Tô Tiểu Lai chỉ ăn hai ba miếng là hết, rồi tu sạch ly nước cam lấp đầy dạ dày, ăn xong đĩa bít tết còn đưa mắt nhìn vào cốc đồ uống của Trình Thiếu Phàm, Trình Thiếu Phàm liếc nhìn cô một cái, hiểu ý rồi đưa cốc cho cô, cô cười hì hì nhận cái cốc, tu một hơi hết sạch, Trình Thiếu Phàm ở bên nhắc nhở.
“Em uống chậm thôi”.
La San ngồi cạnh nhìn ánh mắt chiều chuộng của Trình Thiếu Phàn, nhớ đến Trình Thiếu Phàm chưa bao giờ nhìn cô bằng vẻ mặt thế này, có thể hiểu được người em gái này quan trọng thế nào trong lòng anh.
Cơm nước xong xuôi, Trình Thiếu Phàm đưa Tô Tiểu Lai và Từ Tố đến trường trước, chờ khi trên xe chỉ còn Trình Thiếu Phàm và La San, La San mới mở miệng nói, “Đêm nay đến chỗ em đi”.
Trình Thiếu Phàm hạ cửa kính xe xuống, ngoài cửa sổ nhấp nhánh ánh đèn neon, anh rầu rĩ nói, “Không được, hôm nay anh hơi mệt mỏi”.
La San muốn nói gì đó lại thôi, cô biết một khi Trình Thiếu Phàm đã quyết định sẽ không dễ dàng thay đổi, một người phong độ như vậy, cử chỉ cao quý tao nhã, anh mãi mãi là người đàn ông ở trên cao, nhưng cô lại không có cách nào kiềm chế bản thân mình không được yêu anh, cô biết, nếu có một này anh tuyên bố trò chơi chấm dứt, hẳn khiến cô suốt đời không phục.
Bóng đêm huyền ảo, bao trùm một không gian tĩnh lặng, Trình Thiếu Phàm mệt mỏi nằm trên ghế ở ban công hút thuốc, ở đất nước Mỹ xa xôi suốt ba năm không một ngày nào anh không nhớ tới ngày trở về, anh ghét cô đơn, ghét căn phòng trống rỗng, dường như chỉ có ba năm trung học anh mới chính thức cảm giác được mái ấm gia đình, mặc dù ở nhà Tô Tiểu Lai nhưng anh đã sớm hòa nhập như một thành viên trong gia đình. Cha mẹ anh bận rộn kinh doanh quanh năm, không còn quan tâm chăm sóc anh. May mắn gia đình gửi anh đến nhà Tô Tiểu Lai đi học, anh mới có được ba năm đẹp nhất của cuộc đời. Mỗi lần nghĩ đến Tô Tiểu Lai, khóe miệng anh không tự chủ bật cười. Một Tô Tiểu Lai không giống ai, một Tô Tiểu Lai đơn thuần đến mức ngốc nghếch, một Tô Tiểu Lai đã ham ăn lại còn ngủ gật chảy nước miếng, một cô gái Tô Tiểu Lai luôn vui vẻ hoạt bát khiến cho anh ghen tị, một cô gái Tô Tiểu Lai vô địch thiên hạ không địch thủ.
Anh nghĩ đến đây, dập tắt điếu thuốc, trở vào phòng khách, lấy từ trong túi áo khoác bản kiểm điểm, mở ra đọc những dòng bút xiêu vẹo
Anh trai yêu quý:
Ánh nắng hôm nay tỏa rực rỡ, thời tiết trong lành, trời trong xanh nắng ấm ấp, bầu trời không một gợn mây, bạn cùng phòng ký túc xá đều đi ra ngoài chơi bời [Lâm Vi Vi: Tớ rõ ràng ở đây mà'>, chỉ còn một mình em ngồi đây lẻ loi hiu quạnh không người nương tựa, lặng lẽ khóc thầm. Đương nhiên em không phải oán giận, là em hối hận, em thề có trời, có trăng, có sao chứng giám em thật lòng hối cải. Giờ phút này, em rất áy náy và hối hận viết những dòng kiểm điểm quý giá gửi cho anh, hy vọng anh có thể làm bồ tát đại từ đại bi, tha thứ cho hành vi bồng bột của em. Đối với những hành vi sai trái đã mắc phải trong quá thứ, em cảm thấy rất buồn, em cảm thấy chính mình nên thật lòng xin lỗi đảng, thật lòng xin lỗi nhân dân, thật lòng xin lỗi quốc gia, xin lỗi thầy cô giáo, xin lỗi chú dì bán cơm ở căn tin, xin lỗi cha mẹ, xin lỗi liệt tổ liệt tông nhà họ Tô, đương nhiên người em cần phải xin lỗi nhiều nhất vẫn là người anh trai thân mến luôn cho em tiền sinh hoạt hàng tháng.
……[>_<'>……
Em biết bản thân mình phạm rất nhiều tội lỗi không thể tha thứ, đi muộn, về sớm, trốn học, uống rượu, suốt đêm không về kí túc, nếu đi muộn là phạm quy, em lại mắc thêm một lỗi lầm nữa, nếu suốt đêm không về kí túc xá là tội, em lại phạm phải tội lớn tày trời. Em biết không thể tha thứ cho bản thân mình, đương nhiên phải xử ngũ mã phanh thây, băm thây vạn mảnh, thiên đao vạn nhát, nhưng em biết anh sẽ không làm như vậy, anh đã ân cần dịu dàng nói với em: Viết bản kiểm điểm. Anh đúng là con người từ bi, một con người rất rất rất vĩ đại! Em cảm kích đến mức nước mắt rơi ngập cả bồn địa Tarim, em cảm kích đến mức tim đập như động đất Vấn Xuyên. Em quyết tâm làm Nữ Oa nương nương vá trời lần thứ hai. May mắn anh trở về thật đúng lúc, anh đã kéo em ra khỏi nước sôi lửa bóng, anh trai yêu quý, anh luôn là vầng thái dương trong lòng em, là tia lửa của niềm tin hy vọng, là không khí của địa cầu, là bình minh đen tối, là ánh trăng soi rọi con đường em đi, soi sáng trái tim non nớt bé bỏng của em, là ánh sáng chiếu rọi biển đại dương, là chiếc giường ấm áp trong mùa đông lạnh giá, là máy điều hòa trong những ngày hè nóng bức, là thuốc giảm đau khi đau đớn, là la bàn chỉ dẫn khi lạc đường, là chốt cửa màu đỏ khi báo cháy, là nước đun trong nồi cơm điện, là dũng khí của cuộc đời em… Cho nên em sẽ quyết tâm sửa đổi rút ra bài học từ kinh nghiệm cay đắng lần này, một lần được bắt đầu lại từ đầu, mong anh hãy cho đứa em đáng yêu này thêm một cơ hội để làm lại cuộc đời. Em hứa sẽ không làm anh phải thất vọng.
Người viết bản kiểm điểm: Tô Tiểu Lai
Ngày XX tháng X năm 20XX
Trình Thiếu Phàm còn chưa đọc được một nửa đã cười đau cả ruột, xem ra bảo cô ấy viế


80s toys - Atari. I still have