Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Anh, Em Sai Rồi

Anh, Em Sai Rồi

Tác giả: Hoàng Hôn Tứ Hợp

Ngày cập nhật: 04:37 22/12/2015

Lượt xem: 1341737

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1737 lượt.

ó 6 phút.
Bởi vì hôm nay cô hẹn với Trình Thiếu Phàm, cho nên không thể đến muộn được.
Đi đến cổng trường, liền nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu đen đậu ở đằng kia, thật sự là rất rất rất phong cách, đặc biệt giờ phút này chiếc xe thể thao đời mới nhất đang được tắm trong ánh nắng sáng sớm, trông càng chói mắt hơn. Khuôn mặt nhìn nghiêng của Trình Thiếu Phàm khi hút thuốc, có một chút biếng nhác, ánh mặt trời nhẹ nhàng mơn man trên khuôn mặt đẹp trai của anh, khói thuốc lá, sương mù, càng thêm mê người. X”'>
Tô Tiểu Lai bị hình ảnh này mê hoặc, xe thể thao, trai đẹp, thuốc lá, còn có ánh mặt trời rực rỡ, chẳng lẽ đây là bạch mã hoàng tử trong truyền thuyết, đây là lần đầu tiên Tô Tiểu Lai muốn dùng hai chữ “cực phẩm” để hình dung Trình Thiếu Phàm, chỉ trong nháy mắt, cô tỉnh táo lại. Cô nghĩ rằng nếu người kia không phải là Trình Thiếu Phàm, liệu bản thân mình có tim đập thình thịch?
Trình Thiếu Phàm liếc nhìn cô một chút, quả nhiên nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của cô ấy, tâm trạng đột nhiên tốt hẳn, sau đó nói rất thâm ý: “Viết rất tốt, rất sâu sắc.”
Tô Tiểu Lai nhất thời há hốc, anh trai quả nhiên là phúc hắc, thực là phúc hắc mà, dọa cho người ta sợ chết khiếp. Nhưng nhắc đến bản kiểm điểm, cô lại nhớ đến cuộc sống bi thảm tháng này, mỗi ngày chỉ có thể ăn rau dưa, cô thật là nhớ những ngày có tiền để tiêu hàng ngay a TT~TT Cô vụng trộm quan sát Trình Thiếu Phàm, sắc mặt cũng không tệ, vì thế liền cố lấy dũng khí: “Anh ơi, anh xem, bản kiểm điểm em đã viết, hơn nữa anh lại hài lòng thế kia, như vậy tiền sinh hoạt tháng sau…”
Còn không chờ cô nói xong, Trình Thiếu Phàm nói giọng đều đều cắt ngang: “Anh sớm đã chuyển tiền cho em rồi.”
“Cái gì? Vậy sao anh lại không nói cho em biết?” Tô Tiểu Lai kinh ngạc, nhưng hơn hết là rất tức giận, vì sao anh ấy chuyển tiền xong lại không nói cho mình, hại cô mỗi ngày chỉ có thể ăn rau chấm mắm, bây giờ chỉ cần nhìn thấy thứ gì màu xanh là cô đã muốn nôn rồi.
“Em có hỏi anh sao? Từ ngày anh trở về, em liên lạc với anh được mấy lần?” Trình Thiếu Phàm đột nhiên nổi giận.
Tô Tiểu Lai cảm thấy người nên tức giận là mình mới đúng, làm sao người mất bình tĩnh trước lại là anh nuôi cơ chứ, thật là kỳ lạ, tâm trạng thay đổi còn nhanh hơn là người ta lật sách.
“Chẳng phải khi đó anh bảo chờ em có thành tích cuối kỳ rồi mới quyết định hay sao?”
“Được, vậy trả lại tiền cho anh.”
“Không cần, cho thì nhận.”
********
Đến cổng khu vui chơi, thừa lúc Trình Thiếu Phàm còn bận mua vé, Tô Tiểu Lai nhìn đám đông đầy người qua lại, dáo dác như đang tìm bóng dáng ai đó, đã hơn 9 giờ rồi, tại sao giờ này La San còn chưa đến, không phải đã hẹn với cô là 9 giờ gặp nhau ở cổng khu vui chơi sao? Không lẽ La San định cho mình leo cây???? =0=
Tô Tiểu Lai còn đang suy nghĩ thì tay đã bị ai đó kéo đi.
“Nghĩ gì đó? Vé đã mua rồi, vào đi thôi.” Trình Thiếu Phàm nháy mắt nói.
“Vâng ạ.” Tô Tiểu Lai nghĩ nếu La San đến tìm không thấy mình thì sẽ gọi điện thoại, vào chơi trước đã, có gì tính sau.
Tô Tiểu Lai vào đến khu vui chơi liền không quan tâm chuyện gì, kéo Trình Thiếu Phàm chơi hết cái này đến cái kia, Trình Thiếu Phàm thấy cô vui vẻ nên cũng đi theo cô, chỉ cần cái gì không quá đáng đều chiều theo ý cô.
“Anh, em muốn chơi trò này, lâu lắm rồi chưa được chơi.” Tô Tiểu Lai mồ hôi đầm đìa chỉ vào vòng xoay ngựa gỗ nói với Trình Thiếu Phàm.
“Cứ chơi đi, anh ở đây chờ em.” Trình Thiếu Phàm lấy khăn giấy có hương thơm dịu nhẹ lau mồ hôi trên trán Tô Tiểu Lai, ở trong mắt anh, Tô Tiểu Lai mãi mãi giống một đứa trẻ, bây giờ còn lôi kéo anh đi chơi trò trẻ con đó, thật là dọa người mà, nói ra thì anh đã bị cô lôi kéo chơi hơn mười trò rồi, quả thật có chút mệt.
Tô Tiểu Lai chu chu môi, kéo tay anh: “Anh trai à, không chịu đâu, anh đi với em đi mà.” Cô thật am hiểu việc làm nũng, cô biết Trình Thiếu Phàm không thể đỡ được cái này.
Nhìn Tô Tiểu Lai làm nũng không biết mệt, anh vẫn nhịn không được dắt cô đi chơi, anh xoa xoa đầu cô, có chút mệt mỏi nói: “Được rồi, chơi xong trò này phải đi ăn cơm đấy.”
“Dạ, anh à, anh là tốt nhất.” Tô Tiểu Lai rất vui vẻ, trong phút chốc, kiễng chân hôn lên má Trình Thiếu Phàm một cái.
Trình Thiếu Phàm bị hành động này làm sững sờ, mặt hơi đỏ :’’> khóe miệng hơi nhếch lên, khẽ chạm vào chỗ vừa mới bị cô hôn, vui tươi hớn hở nở nụ cười.
Tô Tiểu Lai từ sớm đã chạy trốn thật xa, quay đầu nhìn thấy Trình Thiếu Phàm còn đứng tại chỗ, hét lên: “Anh, nhanh lên.”
“Đến đây.” Trình Thiếu Phàm lập tức thu hồi nụ cười.
********
Hai giờ chiều.
Tô Tiểu Lai ngồi ở nhà hàng thức ăn nhanh ăn ngấu nghiến, khi chơi cô không cảm thấy đói, bây giờ ngồi trước bàn ăn lại có cảm giác như bỏ đói mấy thập kỉ.
Trình Thiếu Phàm ăn rất từ tốn.
“Thiếu Phàm, cậu cũng đến đây ăn à, trùng hợp quá.” Có tiếng nói vang lên phía sau.
“Đúng là trùng hợp thật, sao hai người cũng đến đây thế này.” Trình Thiếu Phàm ngẩng đầu nhìn thấy người đi cùng Dịch Xuyên Thần là La San thì không khỏi nhíu mày.
“Chẳng lẽ nơi đây chỉ


Polly po-cket