Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ánh Hoàng Hôn Mỏng Manh

Ánh Hoàng Hôn Mỏng Manh

Tác giả: Tình Không Lam Hề

Ngày cập nhật: 04:22 22/12/2015

Lượt xem: 1342148

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2148 lượt.

o lắng, một khi canh bạc này thực sự bắt đầu, nếu Hàn Duệ thua thì phải làm sao đây? Cô chưa kịp nghĩ xong thì đã nghe thấy giọng nói của Jonathan: “Đương nhiên”. Trong đôi mắt màu xanh của Jonathan như phát ra một tia sáng, hắn ta tự tin cười với Hàn Duệ: “Nếu đã chơi lớn thế này, tôi nghĩ có lẽ cũng nên để cho cậu một chút thời gian để nói lời tạm biệt với người đẹp”.
Nói xong, Jonathan đưa tay ra hiệu cho hai cô gái tóc vàng bước vào, rồi để cho mỗi người đỡ một bên, vừa đi ra ngoài vừa ngạo mạn nói: “Tôi thích nhất là được xem cảnh giãy chết. Đặc biệt là cậu, Alex, cậu không biết tôi đã chờ đợi giờ phút này bao lâu rồi đâu. Hy vọng cậu không làm tôi thất vọng!”. Lúc rời đi, Jonathan còn cố tình để mở cửa khoang tàu. Lúc này, chẳng kịp nghĩ xem hắn ta còn có quỷ kế gì khác nữa, Phương Thần buột miệng đề nghị: “Chúng ta đi, được không?”. Có lẽ vì quá lo lắng nên Phương Thần quên mất tất cả, chạy đến nắm lấy tay Hàn Duệ, nói với giọng rất khẩn thiết.
Hàn Duệ cúi đầu nhìn, ánh mắt anh lướt trên khuôn mặt của Phương Thần. Bàn tay của Phương Thần luôn luôn ấm áp mềm mại, vậy mà lúc này lòng bàn tay ấy hơi lạnh. Kể từ đêm đó, Phương Thần và Hàn Duệ chưa có bất cứ một sự đụng chạm thân thể nào. Không biết vì sao trong lòng Hàn Duệ lúc này bỗng thấy xao động, dường như anh đáp lại một cách vô ý thức: “Ừ”. Dừng lại một lát, Hàn Duệ hỏi: “Ngày trước tôi dạy em cách lái thuyền máy, em còn nhớ không?”. Phương Thần sững người lại, sau đó gật đầu nói: “Còn nhớ”. Từng cùng nhau ra biển chơi, quả thực Hàn Duệ đã dạy cho Phương Thần cách lái thuyền máy, khả năng tiếp thu của Phương Thần rất tốt, lại bạo dạn, cho nên cô học rất nhanh. Nhưng, điều đó thì có liên quan gì đến tình hình lúc này? Phương Thần vẫn chưa hiểu có chuyện gì thì cô đã bị Hàn Duệ lôi ra ngoài. Đến boong tàu không có một ai, Hàn Duệ dừng lại rồi nói nhỏ vào tai của Phương Thần: “Ở đuôi tàu có thuyền máy, em hãy tự mình lái đi khỏi chỗ này ngay đi”.
Gió biển gào thét, mây đen ùn ùn kéo đến, báo hiệu một trận dông tố sắp xảy ra. Phương Thần do dự trước lời đề nghị của Hàn Duệ, “Thế còn anh?”. Khuôn mặt của Phương Thần trong bóng tối trắng như tuyết. “Em không cần lo cho tôi”. Người đàn ông dáng vẻ cao lớn đứng trước mặt Phương Thần, lưng quay về phía ánh đèn trên boong tàu, khuôn mặt điển trai của anh nhìn không rõ: “Bây giờ em lái chiếc xuồng máy ấy vào bờ, Tạ Thiếu Vĩ và mọi người đang đứng chờ em”. Giọng nói đanh lại như sắt thép của Hàn Duệ bị gió biển thổi thành những mảnh v, Phương Thần không dám tin vào tai mình. Cô mở to mắt để có thể nhìn Hàn Duệ được rõ hơn.
“Anh không đi sao? Anh còn ở lại làm gì?”, Phương Thần lắc đầu đầy cương quyết: “Muốn đi thì cả hai cùng đi! Nếu như anh định để tôi rời khỏi đây một mình, vậy thì lúc đầu anh còn đưa tôi lên tàu để làm gì?”.
“Sao em nói nhiều vậy?”, giọng của Hàn Duệ cố kìm lại, miệng nở một nụ cười mỉa mai: “Em nghĩ Jonathan sẽ để tôi rời khỏi đây dễ dàng thế sao?”. Phương Thần nhìn quanh boong tàu một lượt, ánh mắt rất trống rỗng, cô không biết có bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm về phía hai người.
Không phải là Phương Thần không hiểu chuyện đó, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu rồi lập tức qua đi rất nhanh.
Ý nghĩ sắp hiện ra nhưng rồi lại vụt biến mất đó là- rốt cuộc Jonathan muốn được xem cái gì?
Phương Thần cắn chặt môi, cô đang định mở miệng nói thì lại nhìn thấy nét mặt của Hàn Duệ bỗng chốc đờ ra.
Bàn tay đang nắm lấy tay cô và định ép đưa cô về đuôi tàu của Hàn Duệ bỗng nhiên co chặt lại, dường như nó vừa phải chịu một sức ép hay nỗi đau đớn bất ngờ.
Phương Thần sửng sốt: “Anh làm sao thế?”.
Không đáp lại, Hàn Duệ chỉ nhìn chằm chằm vào Phương Thần. Ánh mắt của anh ngày càng tối lại, rồi dàn dần chuyển sang vẻ lạnh lùng như băng giá, trong con ngươi đen láy tựa như một hố băng không nhìn thấy đáy.
Hàn Duệ nhìn Phương Thần, ánh mắt lóe sáng lạnh lùng: “Cô đã làm gì tôi?”.
“Tôi…”, Phương Thần vừa định mở miệng nói thì bị một luồng gió biển mặn chát xộc vào, cô bị sặc, nên đành phải dừng lại để ho.
Mặc dù điệu bộ của Phương Thần lúc đó rất khổ sở, nhưng Hàn Duệ vẫn không chút động lòng.
Anh mím chặt môi, chặt lấy tay Phương Thần, để chống lại với cơn choáng váng bất ngờ.
Hàn Duệ biết có chỗ nào không thích hợp… Mặc dù chỉ trong chốc lát, nhưng anh rõ ràng cảm thấy sức mạnh trong cơ thể mình dường như đang bị rút mất một ít.
Thân tàu dường như đột nhiên lắc lư rất mạnh, cũng có thể là vì Hàn Duệ đang bị say sóng.
Song, những gì được huấn luyện chuyên nghiệp trong hai mươi chín năm qua đã giúp cho Hàn Duệ vẫn giữ được sự tỉnh táo, thậm chí tư duy còn mau lẹ hơn bình thường.
Chỉ trong mấy giây, Hàn Duệ đã đưa ra một kết luận.
Anh hơi đưa mắt xuống phía dưới, ánh mắt lóe lên một tia sáng dữ dội, anh nói như rít qua kẽ răng: “Thì ra cô thực sự thông đồng với Jonathan!”.
Là cái nhẫn đeo trên tay của Phương Thần! Khi nắm tay Phương Thần, đầu ngón tay của Hàn Duệ bị một vật lồi lên đâm phải. Khi đó đang nằm trong sự kiềm chế của Jonathan, n