80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ánh Hoàng Hôn Mỏng Manh

Ánh Hoàng Hôn Mỏng Manh

Tác giả: Tình Không Lam Hề

Ngày cập nhật: 04:22 22/12/2015

Lượt xem: 1342154

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2154 lượt.

gười đàn ông trong xe trầm khàn, như thể bị hụt hơi, thế nhưng vẫn giữ nguyên cách nói của kẻ bề trên, tựa hồ không cho đối phương được phép kháng cự.
Phương Thần vẫn đứng yên bên cạnh cửa xe.
Long bàn tay của người ấy lạnh ngắt, mồ hôi cứ túa ra hết lần này đến lần khác và dính vào da thịt cô, khiến cô có cảm giác ướt át và trơn một cách lạ kỳ. Mặc dù người ấy cố gắng kìm nén, nhưng cô cảm thấy rất rõ sự run rẩy từ bàn tay của người ấy.
Do dự một lát, Phương Thần thử giằng tay mình ra. Quả nhiên, mặc dù giữa chừng gặp phải sức mạnh như đã dự liệu, nhưng cô không cảm thấy bị kìm kẹp giống như một con mồi nhỏ rơi vào bẫy không thể cử động như lần trước.
Cô hơi chau mày, rồi lặng lẽ mở cửa xe ra.
Nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Phương Thần nghi ngờ tự hỏi: Hành động này của mình liệu có được coi là sáng suốt không?
Vì người đàn ông ấy trong cái nhìn của cô là một kẻ máu lạnh, hỷ nộ thất thường, nếu so sánh với những người bình thường thì khác một trời một vực, chỉ có một mình cô không biết sợ là gì hết lần này đến lần khác qua lại với anh ta.
Nhưng, đến khi nhìn rõ mọi thứ trong xe thì cô thực sự sững người.
Cô không thể nào hình dung nổi người ấy đã lái xe tới đây bằng cách nào, trong hoàn cảnh đó mà không xảy ra tai nạn quả là một kỳ tích.
Hàn Duệ dựa vào ghế, áo khoác ngoài không biết cởi ra ném ở chỗ nào, hoặc là anh ta đã không mặc, nên giữa thời tiết lạnh giá như vậy mà chỉ mặc độc một chiếc sơ mi màu xám, dưới khuỷu tay trái hình như có một vết thương, khiến cho cả một vạt áo bị nhuốm máy nhìn mà thấy sợ.
Hàn Duệ đưa mắt nhìn cô, sắc mặt trắng nhợt, đôi môi mỏng cũng nhợt nhạt không kém.
Chắc là anh ta rất đau. Máu ra nhiều như vậy làm gì có chuyện không đau.
Nhưng vẻ mặt của Hàn Duệ rất bình thản, tựa hồ như người bị thương không phải là mình, mặc cho trán to mồ hôi nhưng anh ta vẫn không rên một tiếng. Anh ta cứ nhìn chằm chằm vào Phương Thần như chờ đợi phản ứng tiếp theo của cô.
Dường như một hồi rất lâu sau, hoặc chỉ là mấy giây ngắn ngủi, cuối cùng Hàn Duệ cũng chờ được tới khi Phương Thần trấn tĩnh lại và nghe thấy cô nói: “Có cần đưa anh tới bệnh viện không?”.
“Không tới… bệnh viện”, Hàn Duệ nghiến răng, nói từng chữ vẻ gắng hết sức, ánh mắt ẩn chứa sự cảnh giác, nhắc nhở.
Phương Thần hơi nhíu mày, sau đó đưa tay đỡ người đàn ông kia.
Người đàn ông ấy đã gạt tay cô ra với vẻ cảnh giác, động tác ấy làm động tới vết thương, khiến anh ta đau tới tái cả mặt đi. Hồi lâu sau mới nghe thấy cô lạnh lùng nói: “Không cho tôi đỡ? Vậy thì anh hãy tự mình lái xe vào đúng chỗ đi”.
Người đàn ông kia thở dồn dập và ngước mắt nhìn cô.
Phương Thần nói tiếp: “Tôi cho anh mười giây, nếu không hoặc là anh tự lái xe đi tìm người để xử lý vết thương giúp, hoặc là cứ để cho máu chảy đến chết”.
Cô khoanh tay, nhìn người đàn ông kia từ trên xuống dưới với dáng vẻ như đang xem kịch.
Lúc đó Hàn Duệ mới biết cô gái này là cố ý, cô ta đã cố ý hỏi anh rằng, có cần đi bệnh viện không. Có lẽ đã đoán được rằng anh sẽ từ chối nên cô ta đã cố ý đặt ra câu hỏi ấy.
Và cả thời hạn thời gian là mười giây nữa…
Hàn Duệ chau mày, nhưng sau đó nhanh chóng nhếch môi lên, rõ ràng là đang bị thương nhưng dường như anh ta không nén được nụ cười.
Phương Thần không thèm để ý đến nụ cười đó, đợi sau khi anh ta bướng bỉnh tự mình gắng gượng dịch sang ghế bên cạnh, cô mới ngồi vào chỗ vị trí lái xe.
Cô lấy chiếc điện thoại của mình ra, hỏi: “Liên hệ với ai bây giờ?”.
Một loạt động tác của cô khiến cho trực của Hàn Duệ cứ đập dồn, một tay giữ chặt vết thương, cố nén đau hạ giọng đọc ra một loạt số điện thoại.
Chiếc xe khởi động rồi lập tức tăng tốc độ.
Hàn Duệ khẽ nhắm mắt thở hổn hển, nghe tiếng Phương Thần đang nói với Tạ Thiếu Vĩ, bàn nơi gặp nhau là ở đầu khu tập thể nhỏ, có lẽ đó là khu tập thể nơi Phương Thần ở.
Qua giọng nói thì có thể thấy cô không thực sự bình tĩnh như vẻ thể hiện trên khuôn mặt, nhìn thấy điệu bộ của Hàn Duệ bây giờ, một cô gái như cô chắc chắn không khỏi thấy căng thẳng và lo sợ. Song cô cũng đã làm khá tốt, ít ra thì cũng không tạo ra những phiền phức như kêu thất thanh giữa đường hay đòi đưa Hàn Duệ tới bệnh viện.
Thậm chí, trong nỗi hoảng sợ ấy cô vẫn còn có thể trả thù Hàn Duệ một cách ác ý.
Chờ cho Phương Thần tắt máy xong, Hàn Duệ khẽ nói: “Cảm ơn”.
Phương Thần không thèm nhìn Hàn Duệ, ánh mắt cô dồn về phía con đường trước mặt, miệng nói: “Chắc anh không thực sự có ý định đến tìm tôi đấy chứ?”. Làm gì có chuyện trùng hợp đến thế? Cô vừa ra khỏi cổng cơ quan chưa đầy hai phút thì Hàn Duệ đã lái xe xuất hiện ngay sau lưng với bộ dạng toàn máu me, trông cứ như ma quỷ.
Nhưng thực tế đúng là ngẫu nhiên thật.
Hàn Duệ cũng không nghĩ rằng sẽ gặp cô vào lúc đó. Chỉ nhớ rằng sau khi cố gắng thoát khỏi sự bám đuổi của những chiếc xe của kẻ địch, anh cảm thấy sức mình dường như không thể chống chọi được nữa, đúng lúc ấy thì Hàn Duệ nhìn thấy một dáng người quen quen đang băng qua đường.
Lúc đó Hàn Duệ cũng chẳng kịp n