
Tác giả: Túy Tiểu Tiên
Ngày cập nhật: 03:06 22/12/2015
Lượt xem: 1341485
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1485 lượt.
ữa, nghĩ biện pháp điều nó về địa phương thôi!”.
Triệu Quốc Đông nói: “Vậy thì cũng chỉ có biên chế ngày trước nói với bà, mặc dù Phương Nghị về có thể thăng một cấp nhưng mà cái đó thăng chức đồng nghĩa với xuống chức!”.
“Mạng cũng mất thì chức vị có công dụng gì? Nơi đó cũng không tồi, nghe nói là đặc biệt biên chế. Nó rời nhà cũng bốn năm rồi, bây giờ quan trọng nhất là ngăn không cho nó ra chiến trường!”. Phương Di hơi rối loạn, vất vả lắm mới nuôi đứa con trai lớn bằng đó, giờ nó muốn đi dâng mạng thì ai mà bình tĩnh được.
Điền Mật Nhi im lặng không lên tiếng, trong lòng nói xin lỗi với Triệu Phương Nghị! Cô hiểu nhiệt huyết của anh, lý tưởng của anh nhưng anh là lý tưởng của cô, là hạnh phúc của cô!
Bây giờ lòng của Triệu Phương Nghị rất bình tĩnh, anh đã làm rất tốt, tính toán tốt xấu cả rồi. Tiếc nuối lớn nhất là đời này anh không có duyên phận làm vợ chồng với Điền Mật Nhi rồi. Nhưng như vậy cũng rất tốt, anh sẽ không trễ nải cô, cô cũng có thể có một cuộc sống mới. Anh đã thấy người thân của bộ đội như anh bi thương nhiều rồi, Điền Mật Nhi tốt đẹp như vậy, anh không muốn cô cũng chịu đựng sự khổ sở như vậy.
Triệu Phương Nghị đã chuẩn bị xong tất cả, chỉ chờ một tờ lệnh điều chuyển. Lệnh điều chuyển đã đến, nhưng không phải là từ tiền tuyến đưa đến. Mà là để cho anh đi làm đại đội trưởng của bộ đội đặc biệt gì đó! Đùa à, chiến hữu của anh và bạn bè anh đều đang ở tiền tuyến đợi anh chung vai chiến đấu giết địch, anh thèm vào mà làm cái đội trưởng rách đó.
Triệu Phương Nghị cầm tờ lệnh điều chuyển ném lên trên bàn của cấp trên: “Chú Chu, có phải đây là ý của cha mẹ cháu không?”.
Tham mưu trưởng Chu mặt không biến sắc, trợn mắt nghiêm túc nói: “Hồ nháo! Cháu làm bộ đội do nhà cháu mở ra hay sao mà cha mẹ cháu có thể tùy ý chỉ huy được! Đây là sự tin tưởng của tổ chức dành cho cháu, trải qua sự quyết định thận trọng của mọi người, lựa chọn tinh anh mới lựa chọn cháu, cháu biết tầm quan trọng đặc biệt của sự phát triển quân đội trong tương lai sao!”.
Không thể về tiền tuyến khiến Triệu Phương Nghị không quan tâm những chuyện đó, nhưng anh nghe không phải do cha mẹ an bài nên cũng không còn nổi sùng.
Chuyện này xảy ra đột ngột nên Triệu Phương Nghị về mà chưa kịp thông báo. Trong nhà ba người đang ăn cơm đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa, dì giúp việc còn đang ăn cơm ở phòng bếp nên Điền Mật Nhi đi mở cửa.
“Ai đó!”. Nhiều năm sống một mình nên cô có thói quen xác định danh tính rồi mới mở cửa.
“Là anh!”. Giọng nam trầm thấp rõ ràng gõ thẳng vào đáy lòng cô.
Là Triệu Phương Nghị! Điền Mật Nhi nghe thấy sững sờ, anh trở lại? Sao anh lại về lúc này?
“Là ai thế?”. Phương Di thấy Điền Mật Nhi đứng một lúc, sợ là người lạ đến nên cũng ra xem.
Điền Mật Nhi cuống quít mở cửa, quên mất rằng người còn đang bị giam ở bên ngoài. Phương Di vừa thấy là con trai thì vui mừng: “A, con trở lại sao không báo trước một tiếng! Sao lại về lúc này thế?
“Tập huấn đặc biệt!”. Triệu Phương Nghị buông tay đưa túi khoác cho Điền Mật Nhi, nhìn cô nhỏ bé ôm cái ba lô lớn của mình, gương mặt phấn hồng và ba lô màu xanh lá cây, thật đáng yêu. Gương mặt vui mừng và đôi mắt cười của Điền Mật Nhi làm anh rất vui, cô rất nhớ anh!
Triệu Quốc Đông thấy con trai trở lại thì cũng ra đón, buổi sáng vừa nhận được tin của lão Chu, động tác của tên tiểu tử này rất nhanh. Đã bao lâu rồi chưa thấy nó sốt sắng về nhà sớm như vậy. Sau đó ông lại thấy mắt con trai luôn nhìn về phía Điền Mật Nhi thì hiểu ra, hóa ra là do con dâu kéo về.
“Đã ăn cơm chưa? Đi tắm một cái rồi ăn cơm”. Phương Di cũng nói Điền Mật Nhi đi lấy thêm món ăn, Triệu Phương Nghị ăn rất nhiều, có thể ăn bằng ba người trong nhà nên chỗ thức ăn kia sẽ không đủ.
Bới cơm trong nồi ra rồi cắm một nồi nữa, Triệu Quốc Đông rất thích ăn thịt nên Điền Mật Nhi sẽ làm nhiều thịt hầm lên một chút rồi để trong tủ lạnh ăn từ từ. Triệu Phương Nghị cũng là người không thịt không vui, Điền Mật Nhi làm nóng cá kho và một chút rau trộn, trong nhà bình thường ăn cũng ít nên bây giờ muốn làm thêm nhiều món cũng khó.
Triệu Phương Nghị đang rất đói bụng, buổi trưa trên xe lửa chỉ ăn lương khô chống đói, cởi áo xuống rửa mặt mũi.
“Ha ha, phòng của con Điền Mật vào ở rồi, sớm muộn gì cũng kết hôn rồi cũng ở chung một chỗ”. Phương Di thấy con trai muốn lên phòng thay quần áo thì cười nói, Triệu Phương Nghị nhìn bà một cái rồi xách ba lô về phòng, đóng cửa.
Đúng là phòng có con gái vào ở, thay đổi không ít, bên trên khăn trải giường còn có một tấm vải rực rỡ phủ lên. Trên bàn và ghế có đệm ngồi, trên cửa sổ có vài cái cây nho nhỏ. Trên bàn có vài quyển sách, Triệu Phương Nghị mở ra xem thì không hiểu, biết đó là tiếng Anh nhưng mà anh không học tốt môn đó. Mở tủ quần áo ra thì thấy không ít quần áo không phải của mình treo bên phải tủ, còn quần áo của mình thì treo bên trái. Tủ quần áo vốn trống trải vì không có nhiều bây giờ lại nhìn rất hài hòa. Triệu Phương Nghị toét miệng cười