Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ánh Sáng Nhạt

Ánh Sáng Nhạt

Tác giả: A Bạch Bạch

Ngày cập nhật: 04:21 22/12/2015

Lượt xem: 1341065

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1065 lượt.

n chị dâu phải không? Vậy còn Tô Bảo Ngôn là ai?"
"Em gái của chị dâu."
"À." Cô đáp một tiếng, tiếp tục xem danh sách, vô tình liếc mắt một cái, thấy tên cô dâu chú rể phía trên, hô hấp ngưng lại một giây.
Trong phút chốc, cô dường như lại ngửi thấy cái mùi nước khử trùng từng làm cô nghĩ rằng cả đời cũng không thể thoát khỏi hết kia.
Năm thứ tư đại học, cô đã trải qua cả mùa hè trong bệnh viện.
Khi cô mặc quần áo bệnh nhân hoa văn kẻ sọc ngồi xếp bằng ở trên giường bệnh, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ không có loài chim nào bay qua, cô gần như nghĩ rằng mình sẽ ngồi ngẩn ngơ ở đó cả đời.
Cô bị đưa đi trị liệu chứng uất ức.
Cô ở nơi đó vài tháng, không có ai từng đến thăm cô, không ai tìm cô ---- có lẽ có người tìm, nhưng mà cô không biết, bởi vì từ ngày đầu tiên nằm viện, di động của cô đã bị ném vào miệng cái giếng sâu thẳm cũ kỹ của bệnh viện.
Ngày nào cô cũng uống rất nhiều thuốc, Thorazine , Haldol , Clozaril, Sertraline Hydrochloride, thuốc ngủ vân vân, lúc mới bắt đầu thậm chí còn dùng điện để trị liệu chứng co giật.
Ngoài ra còn phải tiếp nhận phụ đạo tâm lý.
Bác sĩ tâm lý bắt cô nằm trên giường, mỗi ngày đều phải viết nhật ký.
Tất cả đều chẳng có mấy hiệu quả.
Bởi vì, cô căn bản không muốn khỏe mạnh.
Chạng vạng thư giãn, ban ngày khó khăn, đêm tối bình minh, vòng đi vòng lại, cuộc sống không có gì thay đổi.
Cho đến một ngày, có người mở lời nói chuyện với cô.
Người kia là một người bệnh nằm ở phòng trọng bệnh tầng một.
Sở dĩ gặp người kia, là bởi vì mỗi ngày cô đều tỉnh lại vào nửa đêm, sẽ lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, đi đến ngồi ở cái đu dây bên ngoài , mà cửa sổ phòng bệnh của người kia, ở ngay bên cạnh cái đu dây.
"Chơi đu dây vui như vậy sao?"
Giọng nói xa lạ đột nhiên xuất hiện cũng không hù dọa được cô, cô thậm chí không hề phản ứng , vẫn ngồi gục đầu trên đu như cũ.
"Dường như mỗi đêm tôi đều thấy cô." giọng nói kia lại vang lên.
Cô quay đầu lặng lẽ nhìn người nằm trên giường bệnh trong cửa sổ một cái, lại quay lại, giọng nói đều đều: " Ngươi..... quá ồn ào." Đầu lưỡi cô vì đã rất lâu không hoạt động mà có vẻ không được linh hoạt.
---- "Giọng nói của cô rất giống cô ấy."
Lúc cô gần như nghĩ anh sẽ không nói gì nữa, anh đột nhiên thốt ra một câu, giọng nói trầm thấp như đang kìm nén cái gì đó.
Cô không trả lời.
Anh cũng không nói nữa.
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, bình minh ngày hôm đó tới đặc biệt sớm.
Sau đó mỗi buổi tối anh đều sẽ có cách dụ dỗ cô mở miệng, mặc dù chỉ là mắng một câu, cũng sẽ đổi được nụ cười ấm áp của anh.
"Cô muốn vào đây ngồi không? Nói chuyện như này tôi có hơi.........khó khăn." Giọng nói của anh mỗi ngày đều yếu đi, dường như tính mạng đang dần mất đi.
Cô trầm mặc một lúc lâu, vào lúc anh nghĩ cô sẽ từ chối, cô rời khỏi đu dây.
Trong phòng bệnh, gần ngọn đèn hành lang, cô lần đầu tiên thấy rõ hình dáng anh.
Bởi vì ngã bệnh, khuôn mặt vốn tuấn tú trở nên gầy yếu quá mức, xương gò má dường như đâm thủng lớp da, ánh mắt hoa đào vốn dĩ phải phong lưu phóng khoáng lại tràn đầy bóng mờ mệt mỏi. Chỉ có lúc anh cười, mới mơ hồ có thể thấy được vẻ thảnh thơi hào phóng ban đầu.
"Cô vì sao không ngủ được?" Anh hỏi cô, có chút hiếu kì.
giọng điệu của cô vẫn đều đều cứng nhắc như cũ, nhưng mồm miệng lại lah lợi hơn rất nhiều: "Anh vì sao không ngủ được?"
Trên mặt anh nở nụ cười tươi tắn, trong veo lại cô đơn, tay anh đặt trên ngực trái: "Tôi sợ. Sợ ngủ rồi, nó sẽ không đập."
"Chết không phải rất tốt sao?" giọng điệu cô bằng phẳng không chút tình cảm, giãi bày ý nghĩ của mình. Cô luôn hi vọng, có thể ngủ một giấc không tỉnh lại, không cần phải đờ đẫn ngơ ngẩn đối mặt với đêm tối vô tận. Không cần phải ngây ngốc trải qua thời gian dài dằng dặc không chút ý nghĩa.
"Không tốt." Đôi mắt hoa đào ấm áp của anh đối diện với con ngươi đen thẫm trong trẻo nhưng lạnh lùng như hòn đá của cô, "Không tốt chút nào."
"Sống có gì tốt?" Cô không nghĩ ra được, hoang mang mờ mịt hỏi.
"Còn sống, " ngón tay gầy yếu của anh vươn tới chạm vào di động ở bên cạnh, miệng nở một nụ cười ấm áp, dường như nghĩ tới người nào đó khiến anh thất vui vẻ, "Là có thể thấy cô ấy hạnh phúc hay bất hạnh."
Cô nhìn theo động tác của anh tới cái di động, lúc trược khi không nói chuyện với anh, cô đã vô tình thấy vài lần, người bệnh trong phòng bệnh này, nửa đêm thường xuyên nhìn di động ngẩn người: "Cô ấy là ai?"
"Là người ở trong này." Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực.
"Cái người có giọng nói giống tôi kia sao?" Cô thấy anh mỉm cười gật đầu, "Cô ấy vì sao không đến thăm anh?" Cô nói chuyên càng ngày càng trôi chảy.
Anh chậm rãi lắc đầu, tiếng nói rất chậm: "Cô ấy không biết tôi ở đây." Nói xong liền quay đầu về phía cửa sổ, trầm mặc hồi lâu mới thản nhiê lên tiếng: "Hơn nữa ở nơi đó của cô ấy cũng không phải tôi."
"Vậy anh muốn thấy cô ấy hạnh phúc hay bất hạnh?"
"Hạnh phúc." Anh không hề chần chờ ngay lập tức trả lời.
"Cho dù cô ấy hạnh phúc bên người khác?"
"Cho dù cô ấy hạnh phú