Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ánh Sáng Nhạt

Ánh Sáng Nhạt

Tác giả: A Bạch Bạch

Ngày cập nhật: 04:21 22/12/2015

Lượt xem: 1341067

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1067 lượt.

không thể động đậy.
Không biết mình suy nghĩ cái gì, trong đầu nhanh như chớp chợt hiện lên cái gì, chính là không gì có thể nắm lại được, dường như có rất nhiều cảm xúc trào dâng, nhưng mà lối ra của dòng nước quá nhỏ, vì thế dồn ứ lại một chỗ, áp lực điên cuồng xoay tròn gào thét------không thể khống chế, vết sẹo gần ngực đã khỏi thật lâu lại bắt đầu đau đớn.
Trong lúc hốt hoảng, thấy người ở bàn kia dường như phát hiện có người nhìn, quay đầu lại.
Cô kích động xoay người, va vào một lồng ngực quen thuộc. Cô ngửi thấy hương vị đặc biệt làm cho người ta an tâm trên người chủ nhân của lồng ngực kia, cái cảm giác phát điên từng chút từng chút một được trấn an, trở lên dễ bảo không còn ác liệt nữa, trái tim cũng trở lên yên lặng.
"Phồn Tinh? Làm sao vậy?" Anh ở bên cửa sổ trên lầu đúng lúc thấy cô đi tới, nhưng mà cả nửa ngày cũng chưa thấy cô lên lầu, vì thế liền xuống dưới xem sao, không nghĩ tới ngay lập tức bị va vào. Anh nhìn theo hướng cô tới chỗ ban nãy cô chăm chú nhìn, vừa vặn thấy một bàn người quen, liền gật đầu coi như đã chào hỏi.
Làm sao vậy? Đúng. Cô làm sao vậy? Cô đang làm cái gì? Cô nên giúp Tây Tây đi tìm Kiêu Ngạo nha...........
Cô ngẩng mặt: "Không thấy Kiêu Ngạo đâu, em giúp Tây Tây đi tìm, lại đây nói với anh một tiếng."
Vẻ mặt Lôi Húc Minh nghiêm túc, anh từng nghe Phồn Tinh nói qua về lai lịch của Kiêu Ngạo, rõ ràng ý nghĩa của Kiêu Ngạo đối với u Dương Đông Tây cũng tương đối giống như cái di động trước kia đối với Phồn Tinh, rất hiểu ý nghĩa của Đông Tây và Sát Sát đối với Phồn Tinh, nhanh chóng đưa ra quyết định: "Đi, anh với bọn em cùng nhau tìm."
Sấm mùa xuân rền trời, vạn vật sống lại.
Đêm đó, những cây cỏ nhỏ mọc lên từ nền đất đều thấy có bốn người thất tha thất thểu , tìm tìm kiếm kiếm.
Lúc đầu ai cũng có che ô, nhưng khi cứ đi hết một đường rồi lại một phố, tìm kiếm khắp cả những nơi nó có thể tới chơi đùa, kêu gọi khắp cả những nơi nó có thể náu mình, cánh tay mệt mỏi rã rời đều đã không giương nổi ô nữa.
Nó sẽ đi đâu?
Mưa lớn như vậy nó sẽ đi đâu chứ?
Cổ họng kêu gào đến bỏng rát, vẫn không nghe thấy một tiếng chó sủa, vẫn không nhìn thấy bóng dáng chay trốn của một con chó nào.
u Dương Đông Tây huýt sáo gọi hết tiếng này đến tiếng khác, da tay đã sắp rách , cũng vẫn không có kết quả.
Rạng sáng, bốn người vô cùng mệt mỏi về tới Đương Quy.
u Dương Đông Tây ôm tấm gỗ chuyên dụng trong karate ngồi ngơ ngẩn trên mặt đất, yên lặng rơi lệ. Sát Sát ở bên cạnh cô mắt cũng đỏ hoe.
"Tây Tây........." Phồn Tinh lo lắng nhìn cô.
Nếu Tây Tây có thể nói, cô ấy sẽ muốn nói cái gì?
Trong Đương Quy thời gian cô ở cùng Kiêu Ngạo là ngắn nhất, bởi vì không phải cô bế quan thì là Tây Tây bế quan, ít khi gặp mặt, nhưng mà cô vẫn có thể miêu tả vô cùng rõ ràng, dáng vẻ của Kiêu Ngạo, thói quen xấu của Kiêu Ngạo, Kiêu Ngạo thích ăn đậu phộng.
Từ khi bắt đầu quen biết u Dương Đông Tây, Kiêu Ngạo vẫn luôn ở bên cạnh cô ấy.
Kiêu Ngạo là con chó săn rất đáng yêu, nhìn qua thật dũng mãnh, thật ra lá gan rất nhỏ, sợ chuột sợ pháo sợ sét, mỗi khi gặp phải, sẽ lại chạy đến làm nũng bọn cô. Ban đêm như vậy, nó sẽ ở đâu sợ tới mức run rẩy?---------giống như, giống như lúc trước cô đi ăn xin vậy sao?
Nghĩ nghĩ, toàn thân cô cũng bắt đầu hơi hơi run rẩy.
Lôi Húc Minh ôm cô vào lồng ngực, cùng các cô im lặng.
Vào lúc rời khỏi Đương Quy, ai nấy cũng đều rất mệt mỏi.
Đèn toilet sáng trưng, có thể nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.
Tắm rửa sạch sẽ xong Phồn Tinh vẫn như người mất hồn, lúc ngồi trên sôpha lấy khăn mặt lau tóc, không cẩn thận một cái, cô lại có thể làm rơi con lợn tiết kiệm, uổng công thật nhiều tiền xu đã tích trữ bao lâu.
Ầm --------
Bang ----------
Tiếng đồ sứ vỡ vụn hòa với tiếng sấm, đập thật mạnh vào trái tim bập bềnh của cô.
Trong lòng như có một cái động lớn nứt ra, bao nhiêu sự tuyệt vọng vốn chìm sâu đều tràn ra, chảy khắp toàn thân cô, rét buốt rét buốt.
Cô lặng im ngồi xổm xuống tự mình dọn dẹp mảnh vỡ, tay bị đứt cũng không thèm để ý.
Vì sao cô dường như bỗng chốc lại trở lên tuyệt vọng như vậy?
Vẫn là bởi vì gặp ông ta đi ..........






Đêm qua đối với cô thật sự rất khó khăn đi.
Lôi Húc Minh ngồi bên giường tay chạm vào cúc áo sơ mi, hơi hơi nghiêng người nhìn khuôn mặt Phồn Tinh đang vùi trong gối.
Tuy rằng biết Kiêu Ngạo tương đương nguyên tố thứ năm của Đương Quy, nhưng hôm qua ra khỏi phòng tắm thấy dáng vẻ ngẩn ngơ tay đầy máu của cô , vẫn thấy hoảng sợ, vốn sợ cô nhàm chán, muốn mua một con vật cưng để nó chơi đùa cùng cô, nhưng thấy cảnh này ý niệm này liền bị xóa bỏ.
Cô bây giờ đang ngủ rất sâu, nhẹ nhàng hít thở, mái tóc đen bóng ôm trọn khuôn mặt trắng nõn, giống như một con mèo ngoan ngoãn.
Ngón tay anh dịu dàng xoa xoa quầng thâm dưới mắt cô: "Làm sao lại mệt mỏi như vậy."
Ở đây chờ anh lâu như vậy, lại nói ngồi một lát rồi đi ngay, thật sự là quái lạ. Lôi Húc Minh trong lòng nghi hoặc, nhưng