
Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh
Ngày cập nhật: 04:27 22/12/2015
Lượt xem: 1341040
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1040 lượt.
khăn lau, máy hút bụi, lau dọn, hai người bắt đầu tổng vệ sinh, nói thật, việc này đối với Manh Manh mà nói cũng không xa lạ, bà Phương hận không thể đem cô cháu gái bảo bối ôm ấp trong lòng, làm sao có thể để Manh Manh làm việc nhà, nhưng mà thời điểm đi theo ba mẹ, lại thường xuyên làm.
Cứ đến cuối tuần, cha của cô lại chỉ huy cô cùng em trai Phương Tuấn, làm từ dọn dẹp hoa cỏ trong sân đến lau cửa kính trong phòng, nguyên tắc của cha cô chính là, tự mình làm việc, cơm no áo ấm.
Manh Manh có đôi khi hoài nghi, cha cô không phải là con trai độc nhất của Phương gia, trên người một chút bóng dáng công tử nhà giàu cũng không có, nhưng mà, cô cùng Phương Tuấn thực sùng bái cha như vậy, trong lòng Manh Manh, ngoài Ki ca ca, cha cô đứng thứ hai, trước người mẹ xinh đẹp của cô luôn! Cho nên, bà Phương nói cô là cô nhóc không lương tâm một chút cũng không oan.
Manh Manh hơn nữa lại thích cùng Phùng Ki làm việc nhà với nhau, cái loại cảm giác này, giống như dọn dẹp ngôi nhà nhỏ của hai người bọn họ, có loại ngọt ngào ấm áp nói không nên lời.
Cô trèo lên thang muốn lau cửa kính phía trên, lại bị Phùng Ki từ phía sau bế xuống, đem cô đặt ở một bên, sau đó tự mình đi lau.
Khóe miệng Manh Manh cong lên một nụ cười ngọt ngào: "Ki ca ca, buổi tối chúng ta ra ngoài ăn có được hay không, chúng ta đi ăn đồ nướng?"
Phùng Ki mặt nhăn mày nhíu, nhưng mà nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu nha đầu lộ ra vẻ mặt chờ mong, cuối cùng vẫn gật gật đầu.
Hai người đi đến cửa hàng đồ nướng, Phùng Ki liền thấy lấy Sài Tử Hiên cùng vài nam sinh khác, ngồi ở bên cạnh cửa sổ, Manh Manh lại không chú ý, dưới tình huống bình thường, chỉ cần có Ki ca ca của cô, trong mắt cô hiển nhiên không thấy người khác.
Đến khi Sài Tử Hiên đi tới, cô mới phát hiện, kỳ thật, Sài Tử Hiên vừa rồi đã nhìn thấy bọn họ, dù sao xe quân đội cũng không gặp được nhiều, hơn nữa Manh Manh cho dù ở đâu, đều không có khả năng bị bỏ qua, huống chi chàng trai bên người cô, cũng không phải nhân vật bình thường.
Sài Tử Hiên nhớ rõ, chàng trai này, tư thế từ trên trực thăng nhảy xuống, trong bóng đêm, giống như một con báo lớn, mạnh mẽ tuyệt đẹp, đó là một quân nhân được rèn luyện hàng ngày tương đối có chức nghiệp, trên người anh có một loại hơi thở thuộc quân nhân, thực mạnh mẽ, thực nam tính.
Sài Tử Hiên không thể không thừa nhận, mình so với chàng trai này, quá mức non nớt, nhưng mà sẽ có một ngày, anh cũng sẽ trở thành dạng người này, thậm chí càng hơn hẳn, nếu Manh Manh thích.
Ánh mắt Sài Tử Hiên lướt qua Phùng Ki dừng ở trên người Manh Manh, cô hôm nay mặc một cái quần jean lửng, trên áo thun trắng đơn giản là hai dây đai quần, tóc cột kiểu đuôi ngựa sơ sài, tóc mái hôm nay chải sang một bên, dùng cái kẹp màu xanh ngọc giữ lại, lộ ra cái trán trơn bóng, càng lộ ra một đôi mắt ướt màu đồng chớp động, vầng sáng lưu chuyển, giống như trong trời đêm điểm đầy sao, làm người ta cơ hồ không rời được ánh mắt.
Manh Manh nghiêng đầu nhìn Phùng Ki ở bên kia, anh đã lưu loát chuẩn bị thịt, hơn nữa đã đem nướng, ý thức được ánh mắt cô nhìn qua, vẫy tay về hướng cô.
Manh Manh gật gật đầu, đứng lên, kiêu ngạo nói: "Ki ca ca của em hiện thuộc lữ đoàn thiết giáp, nhưng trước kia đã từng thuộc không quân, ‘tiêm kích’ cũng đã lái qua, trực thăng thì tính là gì, các anh cứ tiếp tục, em qua đó."
Vẫy vẫy tay chạy đến bên Phùng Ki, Phùng Ki đã đem thịt nướng xong đặt ở trên bàn trước mặt cô, nhìn cô ăn mấy miếng, giúp cô rót một ly trà gừng.
Hành động của hai người, mặc dù cách một khoảng cách, mấy người Sài Tử Hiên đều nhìn thấy rõ ràng, Trương Hạo khều khều anh thấp giọng nói: "Mình nghe sao cũng không hiểu được, anh lính kia rốt cuộc cùng Manh Manh có quan hệ gì? Người ở chân núi là anh họ cô ấy, mình biết, đây chẳng lẽ cũng là anh họ? Anh họ cũng quá nhiều nghe..."
Sài Tử Hiên đem bia đẩy vào tay anh: "Uống đi, cậu còn hơn bà tám!" Trương Hạo ngửa cổ uống một ngụm nói: "Tử Hiên, mình nói này, cậu cũng thật kỳ quái, đã gần một năm rồi, một chút tiến triển cũng không có, cậu thật quá chậm đó, đem gia thế như con bài chưa lật đưa ra, đàn em không thể không vội vàng nhào tới cậu."
Sài Tử Hiên mặt nhăn mày nhíu: "Manh Manh không phải là người như thế, hơn nữa, nếu cô ấy vì gia thế của mình mới nhìn đến mình, cậu không biết là càng hạ giá sao!"
Trương Hạo hứ một tiếng: "Bây giờ có cô gái nào yêu thật lòng, đó là sự thật, kỳ thật Lâm Thanh cũng không tệ, tuy rằng có chút nhỏ nhen, nhưng với nhà cậu cũng coi như môn đăng hộ đối, nhà cậu khai thác mỏ, nhà cô ấy khai thác đá, các người nếu ở cùng một nơi ..." Câu nói tiếp theo trực tiếp biến mất dưới ánh mắt nghiêm túc của Sài Tử Hiên.
Ánh mắt Sài Tử Hiên không khống chế được dừng ở trên người Manh Manh, nếu không biết còn có cô gái như Manh Manh, có lẽ cuối cùng anh cũng có thể chấp nhận, thế nhưng Manh Manh ở ngay bên người anh, giống như đưa tay liền có thể chạm đến, hơn nữa, anh chưa bao giờ cho rằng gia thế có gì qua