XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Anh Trai Em Gái

Anh Trai Em Gái

Tác giả: Tào Đình

Ngày cập nhật: 04:44 22/12/2015

Lượt xem: 134731

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/731 lượt.

gặp nhau thường hỏi: “Thi nghiên cứu sinh chưa?”, chứ không hỏi: “Tìm được việc chưa?”
Nhiều lần chơi điện tử, chat thâu đêm.
Cư dân mạng rất khoái món mỳ ăn liền mà quán bao giờ cũng có sẵn; khi đánh thức chủ quán gọi mỳ ăn liền, cảm thấy thật thú vị. Đa phần đã vào khoảng ba, bốn giờ sáng, chủ quán đang yên giấc, bất thần giật nảy mình bởi tiếng gọi: “Ông chủ, mỳ tôm!”
“Hả, cần bao nhiêu?” 






Hai thùng!”
Lại ồn ào một chặp.
Sau đó là ngủ đã đời, vừa đặt mình là ngủ như chết.
Hôm nay là lần duy nhất không ngủ sau một đêm chơi, chat. Bởi vì, tôi đã thu xếp tất cả hành lý, chuẩn bị về nhà. Đêm qua là buổi tối cuối cùng ở trường, mọi người tụ tập trong quán Internet, vừa vui vừa buồn.
“Hôm qua, lúc nộp lại thẻ sinh viên, thẻ thư viện, tự dưng thấy lưu luyến, giống như chia tay với người yêu”, gã Hà Tặc phổi bò cũng nói một câu đầy tâm trạng như vậy, tôi càng thảng thốt, nhưng không để lộ cảm xúc, chỉ yên lặng gật đầu đồng tình.
Sau bốn năm học, sách tham khảo, giáo trình cũ có thể bán hai đồng tư một cân; ngắm đống sách lúc mua phải bỏ cả vạn đồng bây giờ chỉ bán được mấy đồng, chúng tôi không khỏi bất mãn với nhà trường.
Tôi nhìn lần cuối mấy gã thức suốt đêm qua giờ không chịu nổi, nằm lăn lóc trên những cái giường không chiếu, quả quyết bước ra.
“Em… Hồ Khả xem hoa ư?” Tôi ngơ ngác.
“Mua hoa!”
“Vậy ư? Anh đã ra trường.” Tôi bỗng không biết nói gì.
Hồ Khả mặc dù kém tôi mấy tháng tuổi, nhưng về một mặt nào đó, nàng tỏ ra chin chắn hơn tôi. Ví dụ, đối với vấn đề tốt nghiệp. Trước đây, nàng từng nói ra trường là sự khởi đầu mới, rất đáng mong đợi, nên lúc thấy buồn vì phải tốt nghiệp, tôi đã tìm nàng để sẻ chia. Xem ra đã thành quán tính, thấy nàng tôi lập tức kể khổ.
“À, em biết!” Hồ Khả mỉm cười như trước để an ủi tôi, khiến tôi thấy vững dạ. Nhưng lại thấy đắng buốt bởi giờ đây nàng không thuộc về tôi nữa, tôi không còn ai an ủi ngoài bà mẹ nói nhiều.
“Anh tốt nghiệp rồi, không biết sau này có còn gặp lại nhau, em có thể đi cùng anh một đoạn không?” Tôi nói, lời thỉnh cầu đó hoàn toàn chân thật, xuất phát từ đáy lòng, chỉ lo bị từ chối.
“Được thôi!” Hồ Khả ôm bó hoa cười, hoa đẹp nhưng nàng còn đẹp hơn. Gió làm rối tung mái tóc dài buông xoã của nàng. Tôi biết Hồ Khả là cơn gió mát giữa mùa hè.
Lúc đầu, cả hai chúng tôi đều im lặng. Trước đây, tôi và nàng đã bao lần đi bên nhau như thế này, vậy mà giờ đây nàng sắp kết hôn, nàng sắp thuộc về người đàn ông khác. Ý nghĩ đó làm tôi nghẹt thở.
“Bạn trai đối xử với em có tốt không?” Tôi hỏi như vậy để chứng tỏ tôi không còn nhớ tới nàng, chứng tỏ tôi là người đàn ông cao thượng.
“Bạn trai? Ý anh nói Lý Kiến Hoa?” Hồ Khả nhướn mắt hỏi.
“Không đúng sao?” Lẽ nào cô ấy đã thay người khác? Tôi thoáng nghĩ, bỗng thấy căng thẳng, nhưng thái độ bất cần của Hồ Khả không hiểu sao làm tôi bực mình.
“Em chỉ… với anh ấy một tuần, chia tay rồi!” Hồ Khả trả lời bằng một giọng dửng dưng. “Hả..?” Mặc dù đã cố kìm chế để chứng tỏ tôi không quan tâm đến chuyện yêu đuơng của nàng, nhưng cái tiếng “hả” báo hại đó vẫn bật ra một cách bất cẩn, nó đã tố giác tôi, rằng tôi đang sung sướng vì nàng đã rời bỏ người đó. “Vì sao?” Tôi cố trấn tĩnh. “Tính không hợp. Anh ấy quá gia trưởng.” “Vậy cha em không phản đối sao?” Một lần nữa tôi lại hối hận vì sự hấp tấp của mình. “Phản đối. Nhưng em tuyệt thực làm ông phát hoảng.” Đúng, trước đây nàng cũng hay dùng chiêu đó để doạ tôi. 








Kết