
Tác giả: Ức Cẩm
Ngày cập nhật: 02:54 22/12/2015
Lượt xem: 1341677
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1677 lượt.
ịu, mà thái độ im lặng của Trác Hàng, lại càng chọc giận Lục Tiểu Nhạc.
Vì vậy khi ăn trưa, Lục Tiểu Nhạc làm một việc rất không có chí khí.
Cô ngồi xuống bên cạmh Trác Hàng, đẩy Giản Khiết sang một bên.
“Tiểu Nhạc, con đến đây ngồi.” Lục Tạ Quốc nhìn thấy, vội vàng gọi con gái về phía mình.
“Không thích!” Nhưng Lục Tiểu Nhạc không định nhường bước, cô nhìn Trác Hàng: “Anh trai vừa nói để em ngồi đây, đúng không?”
Bọn họ rõ ràng một câu cũng chưa từng nói qua, nhưng cô nói dối lưu loát như vậy, khiến Trác Hàng đột nhiên mỉm cười.
“Ừ” Trác Hàng gật đầu, “để em ngồi đây, chúng ta lâu rồi không gặp.”
Cũng hợp lý lắm, Lục Tiểu Nhạc cảm thấy hài lòng quay đầu nhìn Giản Khiết, chỉ vào chỗ trống, nói: “Chị, chị ngồi kia đi.”
Chủ nhà đã mở miệng, Giản Khiết còn có thể nói gì được chứ? Đành phải không cam lòng mà ngồi xuống.
Lục Tiểu Nhạc cười đắc ý.
“Bọn cháu đều là hội viên hội Nhân Khang, hội được thành lập vài chục năm rồi, mục đích của bọn cháu là làm từ thiện, dùng lòng hảo tâm giúp đỡ tất cả mọi người.” Trong khi ăn, cán bộ hội Nhị Hùng bắt đầu thao thao bất tuyệt giới thiệu về hội Nhân Khang.
“Để làm một người có ích cho xã hội, hàng năm chúng cháu đều có một chương trình từ thiện, viện trợ y tế cho những người khó khăn. Nhưng từ năm ngoái, hoạt động của bọn cháu mở rộng hơn, học tập mô hình nước ngoài, xây dựng kế hoạnh thành lập một tổ chức xã hội, thường xuyên phục vụ người dân các vùng lân cận. hè này, vài người bọn cháu tham gia vào việc này, tuy rằng Trác Hàng là học đệ của cháu, nhưng thái độ làm việc hết sức nhiệt tình, kỹ năng chuyên môn lại vững, thực sự giúp đỡ rất nhiều cho hội.” Cán bộ rường cột của hội – Vĩ Thắng khen Trác Hàng không ngớt.
Lục Tiểu Nhạc yên lặng lắng nghe, đột nhiên thấy hình như có chút hiểu lầm với Trác Hàng, thì ra người này không phải đi tán gái, mà là đi làm từ thiện… Nhưng mà! Cô lại nhìn Giản Khiết, lập tức thu hồi chút áy náy ấy lại.
Cho dù làm từ thiện, hắn cũng có thể tán gái được, loại hành động xấu xa như vậy sao có thể nhân nhượng được chứ?
Nghĩ vậy, cô thừa dịp ba mẹ không chú ý, biết Trác Hàng bình thường không thích ăn ớt xanh, cố ý gắp vào bát anh, còn giả vờ nhiệt tình nói: “Anh trai, ăn nhiều một chút.”
Nha đầu kia rốt cục còn muốn làm loạn đến khi nào? Trác Hàng thật hết cách với cô.
“Ăn đi.” Lục Tiểu Nhạc nhìn anh với ánh mắt đầy chờ mong.
Thấy cô như vậy, quá khứ nửa năm trước cố gắng quên đi lại ùa về, Trác Hàng gắp miếng ớt xanh bỏ vào trong miệng, cau mày nuốt xuống.
Ha ha, trả thù thành công!
Lục Tiểu Nhạc hả lòng hả dạ quay đầu lại, phát hiện Giản Khiết đang nhìn hai người bọn họ với ánh mắt kỳ quái.
“Chị, chị cũng thích ăn ớt xanh sao?” Cô giả bộ hỏi.
“Không cần, cảm ơn em.” Giản Khiết vội vàng cúi đầu, ánh mắt có phần phức tạp.
“Mấy đứa khó lắm mới đến nhà bác chơi một chuyến, cơm nước xong, để Tiểu Hàng dẫn bọn cháu đi khắp nơi một chút.” Lục Tạ Quốc nhiệt tình nói.
“Cháu cảm ơn ý tốt của bác, nhưng mà mục đích chính của cháu và Vĩ Thắng lần này là hỏi thăm mấy em nhỏ vùng núi, thế nên mấy ngày nay bọn cháu sẽ ở nhờ trong núi. Nhưng Giản Khiết lại là con gái, ở trong núi có phần không tiện.” Nhị Hùng có vẻ như rất muốn tác thành cho Giản Khiết và Trác Hàng, cố ý nói chuyện này.
Lục Tạ Quốc hiểu ý hắn, hùa theo nói: “Đúng đúng, trời nóng như thế, một cô gái ở nhờ trong núi rất bất tiện, ở lại nhà bác đi, phòng nào cũng được.”
“Vậy thì ngại quá ạ…” Giản Khiết ngoài miệng từ chối, nhưng trong lòng lại đang nở hoa.
“Ngại gì chứ, đều là bạn học, đúng không Tiểu Hàng?” Lục Tạ Quốc đặc biệt có thâm ý nhìn Trác Hàng.
Nếu anh dám đồng ý, tôi cắn chết anh! Lục Tiểu Nhạc trong lòng lặng lẽ uy hiếp, thế nhưng trình độ uy hiếp của cô hiển nhiên còn quá kém.
Trác Hàng cố gắng nuốt miếng ớt cuối cùng, ngẩng đầu, gật gật.
Đề nghị của ba không chỉ được Trác Hàng đồng ý, còn giành được sự tán thành của tất cả mọi người, điều này làm cho Lục Tiểu Nhạc rất không vui.
Buổi tối Giản Khiết ở lại, Lục Tiểu Nhạc nghịch ngợm, cố ý ngắt nguồn điện phòng tắm, khiến Giản Khiết đang tắm bên trong vô cùng hoảng sợ.
Nghe được tiếng kinh hô trong phòng tắm, Lục Tiểu Nhạc che miệng cười trộm, xoay người chuẩn bị bỏ đi, nhưng ngay sau cô, chính là vẻ mặt nghiêm túc của Trác Hàng.
Bốn mắt nhìn nhau, Lục Tiểu Nhạc trừng mắt không nói lời nào.
“Làm sao vậy? Có phải mất điện không?” Trong phòng tắm, Giản Khiết lần thứ hai lên tiếng, nghe như có phần hốt hoảng.
Trác Hàng không nhiều lời, tiến lên mở công tắc nguồn điện.
Lục Tiểu Nhạc vôi vàng giữ tay anh không buông, nhỏ giọng uy hiếp: “Anh dám?”
Trác Hàng hừ một tiếng, thẳng tay đẩy cô ra.
Công tắc vừa mở, phòng tắm lại sáng trưng.
Mẹ nó, thật là cảm động! Lục Tiểu Nhạc nổi giận, liền đi tới kéo công tắc nguồn điện xuống, phòng tắm lại tối đen như mực.
“Rốt cuộc làm sao vậy? Ngoài đó có ai không?” Giản Khiết cuối cùng không chịu được kêu to lên, giọng nói làm kinh động đến người lớn đang xem TV trên nhà.
“Xảy ra chuyện