
Tác giả: Tân Di Ổ
Ngày cập nhật: 04:47 22/12/2015
Lượt xem: 1342714
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2714 lượt.
hể đồng ý đuổi việc họ đâu”, Diệp Khiên Trạch cũng hạ giọng khuyên nhủ, hiếm thấy anh cùng thống nhất một quan điểm với Diệp Bỉnh Văn như vậy.
Hướng Viễn cười nói: “Sao tôi dám đuổi họ đi được? Chỉ cần họ muốn thì đương nhiên có thể để họ làm việc đến khi về hưu như Chủ tịch Diệp đã hứa nhưng có một nguyên tắc không thể thay đổi, đó là anh bỏ ra bao nhiều công sức thì sẽ thu được bấy nhiêu lợi ích, doanh nghiệp không thể nuôi người lười biếng mà vẫn ăn nhiều được. Tất nhiên, để phân biệt thì lương cơ bản của công nhân chính thức sẽ cao hơn ngoại tỉnh một chút nhưng định mức thì phải như nhau. Vả lại Phó tổng Lý, tôi cho rằng trong xưởng phải phân định mức đến từng cá nhân, hoàn thành bao nhiêu sẽ thu được bấy nhiêu tiền. Nhưng thực hiện phải công bằng để vừa có thể đảm bảo ưu thế của nhân viên chính thức, vừa thu nhỏ được khoảng cách thu nhập trong từng xưởng nhỏ”.
“Nhưng nếu tính theo cách này thì với năng lực hiện tại của công nhân chính thức, e là một tháng cũng không hoàn thành được nhiệm vụ cơ bản”, Phó tổng Lý tỏ ra lo lắng.
“Vậy thì điều động họ đến vị trí có thể hoàn thành được. Giang Nguyên mãi mãi sẽ trải chiếu cho họ nhưng họ phải làm công việc phù hợp với mình, trồng hoa quét sân, gì cũng được. Thà rằng tạo thêm nhiều việc khác rồi bố trí họ làm còn hơn để những người nhàn rồi ở lại xưởng kích động mâu thuận người khác. Tất nhiên những vị trí công việc khác nhau thì đãi ngộ cũng khác nhau, trồng hoa thì nhận lương của thợ làm vườn, quét sân thì thu nhập như nhân viên vệ sinh, rất công bằng.”
“Toàn nói lung tung, cô đang ảo tưởng à?”, Diệp Bỉnh Văn cười nói.
Hướng Viễn không hề tức giận, cô nói tiếp: “Ảo tưởng hay không thì chúng ta cứ đợi xem”.
Cuối cùng, phương án xử lý việc ẩu đả không thể có được kết quả qua cuộc họp lần này, mọi người khăng khăng giữ ý kiến của mình khiến Diệp Khiên Trạch bất lực đành tuyên bố giải tán.
Hướng Viễn ra khỏi phòng họp, Đằng Vân đã đợi ở văn phòng cô.
“Thế nào rồi?”, Đằng Vân hỏi.
Hướng Viễn nhún vai, đáp: “Cũng khá giống tôi dự đoán, có điều mượn danh nghĩa cuộc hợp này để nói ra cũng đươc rồi, không gấp được”.
“Tại sao không hỏi tôi chuyện em trai anh thế nào?”, Hướng Viễn nhướn mày hỏi.
Nụ cười Đằng Vân có phần cay đắng, anh nói: “Hướng Viễn, nếu cô đã mượn việc đánh nhau này để đề xuất việc kia mà lỡ không thành thì thôi, còn một khi đã muốn khai đai với đám nguyên lão đó thì Đằng Tuấn cũng không thể ở lại được. Cô bắt buộc phải cân bằng áp lực mọi măt, điểm này tôi và cô đều hiểu rõ”.
Hướng Viễn thở dài đáp: “Đằng Tuấn là cậu bé tốt. Hôm nay, Khiên Trạch đã mở một lối đi cho tôi, chỉ cần tôi không lên tiếng thì cậu ấy có thể ở lại”.
“Nó không đi thì đám nguyên lão đó cũng không đi được. Thôi bỏ đi, nó có phần cảm tính thái quá, cũng nên nhận một bài học để đời. Huống hồ, A Tuấn vẫn còn trẻ, cho dù rời khỏi Giang Nguyên thì con đường sau này vẫn còn dài.”
“Anh lại đến khuyên tôi à? Đằng Vân, trái tim người ta không phải từ sắt thép mà ra, cậu ta là em họ của anh, trong lòng anh còn đau buồn hơn tôi nhiều. Bên này tôi cũng còn có Hướng Dao...”
Hướng Viễn chưa bao giờ thấy việc đưa ra quyết định lại khó như vậy. Đằng Vân không nói gì nữa. Đúng như Hướng Viễn đã bảo, trái tim ai lại từ sắt thép mà ra? Đằng Tuấn khó khăn lắm mới đứng vững ở Giang Nguyên, hơn nữa cậu kiên quyết tin mình không có lỗi, nếu vì chuyện này mà đuổi cậu ra khỏi Giang Nguyên thì đúng là tàn nhẫn, chỉ e Hướng Dao không hiểu được thôi.
Hai người đều lặng thinh, một lúc sau Đằng Vân mới lên tiếng hỏi: “Còn nhớ ván cờ vây nửa tháng trước cô và Trương Thiên Nhiên đấu với nhau không? Cuối cùng, cô đã thắng anh ta trong tình huống gay go nhất, tôi hỏi cô bí quyết thì cô chỉ nói với tôi một câu”.
Hướng Viễn hiểu ý, thở dài một hơi rồi nói: “Phải rồi, chịu mất quân cờ, mới có thể sống”.
Không phá cái cũ, Giang Nguyên sẽ không xây được cái mới
Sao em lại có thể tính toán kỹ lưỡng đến thế trong mọi lúc? Không phá cái cũ thì không xây được cái mới? Đối với Đằng Tuấn, em cũng thấy vậy à? Hay là lúc nào em cũng lý trí đến mức máu lạnh với tất cả mọi người và mọi việc?
Không bao lâu sau, trong phòng bệnh của viện điều dưỡng, Hướng Viễn và Diệp Bỉnh Lâm đã có cuộc thảo luận bí mật kéo dài đến bốn tiếng đồng hồ nhưng không ai biết nội dung trò chuyện của họ. Một tuần trước khi bước sang năm mới, Giang Nguyên đã nhận được quyết định xử lý cuộc ẩu đả lần đó: người cầm đầu đánh nhau của cả hai bên – Đằng Tuấn và lão Phùng, vì vi phạm nghiêm trọng luật lệ của công ty nên buộc cho thôi việc, những người tham gia “nhiệt tình” vào vụ ẩu đả thì bị phê bình kiểm điểm hoặc phạt trừ tiền lương.
Đối với Đằng Tuấn mà nói, cũng có một số đồng hương thầm bức xúc cho cậu nhưng mọi người hiểu rõ, họa gây ra thì phải có một người giơ đầu chịu đòn, hơn nữa lần này công ty ngoài phạt Đằng Tuấn ra, hoàn toàn không thiên vị những công nhân chính thức như trước kia bởi kể cả lão Phùng ở lỳ tr