
Tác giả: Tân Di Ổ
Ngày cập nhật: 04:47 22/12/2015
Lượt xem: 1342703
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2703 lượt.
bất lực tạm thời đã đè nén sự thù địch thì cô không hề nghi ngờ rằng, lúc ấy gia đình Trần Hữu Hòa sẽ trút hết tất cả những phẫn nộ và căm ghét lên người cô.
Bi kịch nào cũng cần có một người đóng vai kẻ ác để chịu việc bị người đời ghét bỏ, nếu không những nhân vật chính đau khổ làm sao có được tình cảm sâu sắc khi không trải qua thử thách do kẻ ác gây ra? Trần Hữu Hòa là trụ cột kinh tế của gia đình năm người, bỗng dưng ra đi như vậy, tuy tiền hỗ trợ đã đến tay nhưng người nhà ông ta chắc chắn không cam lòng. Họ nghĩ rằng Trần Hữu Hòa chết vì tai nạn xe là do tinh thần suy sụp khi bị thất nghiệp mà người đẩy ông ta ra đường chính là Diệp gia, là Hướng Viễn. Còn về những người bạn công nhân đã nảy sinh mâu thuẫn với ông, cả nhóm trưởng và xưởng trưởng, những nhân vật đã góp phần khiến Trần Hữu Hòa không còn chỗ đứng trong Giang Nguyên đều là những người bình thường, thân phận bình thường, không gánh vác nổi mối hận của nhà họ Trần, thậm chí cả việc sai sót trong công việc của Trần Hữu Hòa và ông ta đã tự ý nộp đơn xin thôi việc cũng tự động bị bỏ qua vì cái chết của ông ta. Hướng Viễn không đảm nhận vai trò phản diện ấy thì phải để ai làm đây?
Hướng Viễn lùi lại một bước, bệ rửa bằng đá chắn ngang eo cô, phòng vệ sinh thiết kế đơn giản nhưng tinh tế lại không giúp gì được. Trong hoảng loạn, cô không thể chạy trốn bởi trong khoảnh khắc người con trai lớn của Trần Hữu Hòa lặng lẽ tiến vào nhà vệ sinh, anh ta đã dùng lưng chắn cánh cửa gỗ lại. Tay Hướng Viễn sờ soạng nắm vào một góc bệ rửa mặt, cảm giác lạnh lẽo đó tạm thời ngăn được sự hoảng loạn đang bao phủ khắp người cô.
Những giọt nước chưa kịp lau khô trên mặt cô từ từ lăn xuống cổ. Hướng Viễn bắt đầu hối hận trước kia mình đã quá sơ suất. Cô không muốn có bất kỳ chuyện gì ảnh hưởng đến tiệc vui đêm nay nên dù biết rõ là có người lạ đột nhập vào mà cô cũng chỉ lặng lẽ để ý quan sát tình huống mà không chịu đề cao cảnh giác, chỉ dặn dò bảo vệ tỏa ra kiểm tra mọi ngóc ngách. Cô cũng không thể ngờ là người đàn ông nhìn có vẻ tầm thường này lại thoát được sự theo dõi của mười mấy bảo vệ, đuổi theo cô đến cái nơi không có đường nào trốn thoát được.
"Anh muốn làm gì?" Hướng Viễn suýt chút nữa đã buột miệng hỏi nhưng cô lập tức nhận ra nó chẳng có ý nghĩa gì cả bởi một người đàn ông đã bỏ bao công sức theo dõi cô cả đêm, khó khăn lắm mới có được cơ hội, giờ đang đứng ngay trước mặt cô, vẻ lạnh lùng, ánh mắt độc ác, tay phải đang nắm chặt một chiếc lọ đựng dung môi màu trắng thì anh ta còn muốn gì nữa chứ? Thế nên, Hướng Viễn ra lệnh cho mình không được luống cuống, cô cố gắng nói bằng giọng trấn tĩnh và bình thản.
"Anh muốn gì?" Mọi việc có giá của nó, chỉ cần anh ta chịu ra giá thì sự việc vẫn còn cơ hội cứu vãn.
"Tôi muốn cô phải đau khổ!" Hướng Viễn không ngờ gã đàn ông này cũng kích động đến vậy. Toàn thân anh ta cũng đang run lên không điều khiển nỗi, đến lọ dung môi trong tay anh ta cũng đang dao động dữ dội. Cổ họng Hướng Viễn như thắt lại: "Đừng... đừng kích động, anh nói đi anh muốn gì? Có gì thì thương lượng đã! Nếu tôi xảy ra chuyện, e rằng anh cũng không có kết quả tốt đẹp đâu. Sao ... sao phải làm thế?".
"Thương lượng chó gì với cô! Các người đều là quỷ hút máu, bố tôi đã làm việc quần quật bao năm cho các người, không cần đến là đá đi chỗ khác, cuối cùng phải chết thảm như thế. Nếu không phải làm chuyện gì hổ thẹn thì các người có cần dùng tiền để giải quyết không? Cô họ Hướng kia, người độc ác nhất là cô, đến phút cuối còn làm chuyện ác, mở miệng ra là tiền, định đuổi chúng tôi đi bằng chút tiền cỏn con đó à? Đừng có mơ! Nếu mạng chúng tôi đã bèo bọt như vậy thì tôi còn sợ cái gì nữa?".
Đúng lúc này, cánh cửa sau lưng người đàn ông vang lên tiếng gõ cấp bách, cùng lúc là một giọng nói trẻ trung và ngờ vực: "Hướng Viễn, chị ở trong đó phải không?".
Biến cố này khiến không gian chật chội trong nhà vệ sinh tĩnh lặng trong hai giây, Hướng Viễn nghe thấy tiếng tim đập dữ dội và hỗn loạn của cô và của cả đối phương. Sự xuất hiện của Diệp Quân có thể nói là đúng lúc, cũng có thể nói là không đúng lúc, cậu khiến sức mạnh đang giữ cửa càng căng thẳng càng lo sợ hơn, giống như khi mũi tên đã lắp vào cung cậu lại vỗ lên vai tuyển thủ bắn cung một cái.
Cuối cùng, bàn tay luôn đặt sau lưng của cô đã mò mẫm tìm thấy hộp đựng giấy bằng sứ, đúng lúc người đàn ông kia khẽ động đậy, cô dứt khoát giơ thẳng chiếc hộp vuông đó lên, đập mạnh vào tay anh ta. Đúng lúc đó, của phòng vệ sinh sau một tiếng "rầm" cực mạnh cũng đang rung lên bần bật, người đàn ông kia hơi nghiêng người tránh ra, quay lại nhìn sau lưng một cái. Đúng vào khoảnh khắc khựng lại đó, cánh cửa được đẩy toang ra dưới lần công kích thứ hai, lực đẩy cửa ra và vật nặng mà Hướng Viễn lấy để đập vào khiến gã đàn ông loạng choạng, ngã chúi về phía trước, lọ dung môi trong đó sánh ra gần nữa, mùi hăng hắc xộc lên khiến Hướng Viễn thầm kêu khổ trong bụng.
Quả nhiên, gã đàn ông mắt vằn đỏ, dùng hết sức hắt toàn bộ dung dịch còn lại lên người Hướng Viễn. Trong tích tắc, Hướn