
Tác giả: Tân Di Ổ
Ngày cập nhật: 04:47 22/12/2015
Lượt xem: 1342758
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/2758 lượt.
gì, cũng theo vào văn phòng.
Sau khi mời hai người họ ngồi xuống, bác sĩ lấy ra một túi tư liệu, rút một tờ báo kết quả trong đó ra rồi đẩy đến trước mặt họ: “Chúng tôi xác nhận mẹ kế của anh đã bị mắc bệnh ung thư đường ruột giai đoạn cuối”.
Kết quả này tồi tệ vượt ngoài dự đoán của Hướng Viễn. Thấy Diệp Khiên Trạch không chút phản ứng, biết rõ là tàn nhẫn, song cô vẫn hỏi thay anh: “Bác sĩ, có cách nào cứu bà ấy không?”.
“Tình hình thế này thì chúng tôi khuyên bệnh nhân nên hoá trị nhưng quá trình hoá trị cho bệnh ung thư ruột rất vất vả”.
“Chắc chắn được mấy phần?”.
“Theo y học thì không thể nói chắc được mấy phần. Chúng tôi thấy nói theo cách khoa học hơn là duy trì thời gian sống cho bệnh nhân sau khi hoá trị thì đúng hơn”.
“Nếu kết quả hoá trị tốt thì bà ấy còn được bao nhiêu thời gian?”
“Nếu nhìn theo hướng lạc quan, nhiều thì năm năm, ít thì một năm, phụ thuộc vào tình trạng sức khoẻ của bệnh nhân.”
Những lời cần nói đều đã nói, Diệp Khiên Trạch cúi đầu ngồi bên Hướng Viễn nãy giờ đã đầm đìa nước mắt.
Hướng Viễn cảm ơn bác sĩ, cầm kết quả kiểm tra của bà Diệp, bước lại gần Diệp Khiên Trạch, hạ giọng: “Khiên Trạch, ta đi thôi”.
Anh vẫn ngồi im chỗ cũ không nhúc nhích. Hướng Viễn lắc đầu, không nói năng gì, túm lấy cánh tay buông thỏng của anh: “Đi!”.
Không biết bắt đầu từ lúc nào anh đã nắm chặt lấy tay cô. Đến khi hai người ngồi xuống chiếc ghế dài bằng nhựa phía ngoài phòng đợi, Diệp Khiên Trạch cũng không buông tay Hướng Viễn ra.
Diệp gia là một vũng bùn không thể nhìn thấy
“Con người ta sống như bước trên đám bùn, quá nhẹ nhàng đến nỗi quay đầu lại sẽ thấy tiếc nuối vì chẳng lưu lại gì. Nhưng thứ đè trong lòng lại quá nặng, hễ bất cẩn là sẽ chìm xuống, chẳng cách nào dứt ra được.”
DANH MAY: amie_dinh
“Có thấy cảnh này quen thuộc không? Hình như không lâu trước đó đã xảy ra?” Màu trắng quen thuộc này, giống như màu sắc tiêu biểu của nhà họ Diệp. Bệnh viện người này vừa ra, kẻ khác lại vào, như không hề có biên giới, không có điểm tận cùng. Nhớ đến sự nồng hậu mà vợ chồng chú Diệp dành cho mình, trong lòng Hướng Viễn cũng buồn đau. Họ đều là người tốt, nhưng kết cục mùa Thượng đế dành cho người tốt lại không như ý nguyện của họ.
Mục đích trước đó của Hướng Viễn vốn là đến đây thăm chú Diệp, ai ngờ người tính không bằng trời tính, sau một phen hỗn loạn xảy ra với bà Diệp, trời đã về khuya, sao có thể làm phiền bệnh nhân được.
Diệp Khiên Trạch tuy vẫn tỏ ra khó mở miệng, song đã không còn định giấy giếm Hướng Viễn nữa. Anh như đang nhớ lại một cơn ác mộng sau khi nghe Hướng Viễn nói những gì cô biết. “Thực ra chuyện xảy ra như thế nào thì tôi cũng không còn rõ lắm, chỉ biết là bị mấy tên cặn bã… Khi ấy bố tôi còn ở Vụ Nguyên.Thời còn học cấp ba, ông và dì đã tâm đầu ý hợp, chỉ có điều ông về nông thôn, còn dì thì không.Về sau bố cưới mẹ tôi, sinh ra tôi và A Quân, những chuyện này cậu đã biết rồi.Lúc đó việc trở về thành phố thăm người thân đã thoải mái hơn nhiều. Lúc ông về thăm người nhà đã biết việc này, ông thấy do mình không có ở bên cạnh dì nên mới xảy ra việc đó.
Sau khi quay về, ông bèn thử nói đến chuyện quay về thành phố với mẹ, chẳng ngờ mẹ không nói năng gì mà chấp nhận ngay, còn chủ động đề nghị li hôn.Thế là bố tôi đã cưới dì.Nhưng tôi đoán ông không hề biết Diệp Bỉnh Văn là một tên trong đám khốn nạn đó. Tôi cũng chỉ mới biết rõ từ cái lần Diệp Bỉnh Văn dùng con dấu riêng của bố để rút năm mươi vạn…”
“Dì của cậu lấy trộm con dấu của chú Diệp vì muốn bịt mồm Diệp Bỉnh Văn ư?”, Hướng Viễn hỏi.
Diệp Khiên Trạch lắc đầu: “Tôi không biết. Dì không nói gì cả, cũng không nói Diệp Bỉnh Lâm dọa dẫm gì bà. Dì nói với tôi rằng, từ sau khi dì gả cho bố tôi, dì chỉ muốn sống yên bình nên mới từ bỏ việc truy tố Diệp Bỉnh Văn và mấy tên khác nhưng dì cũng bắt Diệp Bỉnh Lâm thề rằng từ nay về sau không được nhắc đến việc đó nữa, xem như chưa bao giờ có gì xảy ra”.
“Có thể sao?” Hướng Viễn cười khổ, thế nhưng tự lừa mình lừa người có lẽ sẽ thấy khá hơn.“Vậy Diệp Bỉnh Lâm nhắc lại chuyện cũ là vì cái gì, tiền hay là người?”
Diệp Khiên Trạch lại lắc đầu: “Ngoài ông ta ra thì chẳng ai biết. Nhưng ông ta nói về dì là ông ta bất mãn với cách bố tôi cứ nhốt Diệp Linh ở nhà suốt ngày, che giấu bệnh tình của nó. Ông ta nghĩ rằng A Linh phải được điều trị đàng hoàng. A Linh… A Linh có khả năng là con gái ông ta”.
Diệp Khiên Trạch cố kìm nén giọng nói đang run lên của mình: “Vì đám người hôm đó, thậm chí dì cũng không biết A Linh là con của ai trong số đó. A Linh có thể là con của Diệp Bỉnh Văn, cũng có thể không phải, Nhưng biết hay không thì có ý nghĩa gì?”
“Đương nhiên là có, chí ít thì cô ấy cũng có thể danh chính ngôn thuận yêu cậu, cậu cũng không còn kiêng kỵ gì nữa. Khiên Trạch, đừng nói cậu không có tình cảm gì với cô ấy, bệnh của Diệp Linh có một nửa là do cậu”, Hướng Viễn luôn biết mình bình tĩnh, chỉ là lần này cô không ngờ, thì ra cô có thể tàn nhẫn với bả