XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ánh Trăng Nói Đã Lãng Quên

Ánh Trăng Nói Đã Lãng Quên

Tác giả: Độc Mộc Châu

Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015

Lượt xem: 1341313

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1313 lượt.

ổi tối đến quán bar uống vài ly chúc mừng.
Cả nhóm có bốn cô gái, tính cả Quân Lương. Muộn một chút có hai cô gái đi trước. Quân Lương nhìn mấy người còn lại, trong hai nam sinh một người đã có bạn gái, một người còn lại là kiểu người Quân Lương ghét nhất - béo phì. Cô gái còn lại là “nữ võ sĩ quyền anh” hung hăng.
Quân Lương nằm bò ra bàn tung xúc xắc. Đang định tạm biệt mọi người ra về thì “nữ võ sĩ quyền anh” Đỗ Hiểu Phong bỗng nhiên chạy về phía Quân Lương như điện giật, áp sát vào tai cô, nói:
- Này cậu nhìn kìa, anh chàng ở bàn kia rất được.
Lúc Quân Lương nhìn về phía chàng trai ấy, tiếng nhạc ồn ào trong quán bar bỗng như dừng lại trong thoáng chốc. Đỗ Hiểu Phong đỏ mặt thẹn thùng, dùng cánh tay nhỏ bé cường tráng của mình khích lệ Quân Lương:
- Cậu giúp mình đi thám thính tình hình đi!
Quân Lương sững người nhưng trước ánh mắt khẩn thiết của Đỗ Hiểu Phong, đành phải miễn cưỡng quay sang đó.
Mặt Quân Lương đỏ bừng, lúc cô ấy đi đến trước mặt chàng trai mặc áo đen, chàng trai ấy đang ngây người nhìn cô. Cô ấy cười trông rất xinh:
- Chào bạn, bên kia có một cô gái muốn làm quen với bạn, cho xin số điện thoại, được không?
Chàng trai nhìn về phía bàn của Quân Lương, hình như không coi “nữ võ sĩ quyền anh” là con gái. Anh ta chậm rãi nói:
- Bàn bên đó có con gái sao?
Quân Lương không làm khó anh ta, nhíu mày rồi quay người về chỗ ngồi, nói với Đỗ Hiểu Phong:
- Cậu hết hy vọng rồi.
Chẳng bao lâu sau chàng trai ấy ra về, lúc đi ngang qua Quân Lương, cậu ta mỉm cười với cô ấy như muốn nói “tạm biệt”. Không biết cồn đang “tác oai tác quái” trong máu hay vì lý do gì khác mà đột nhiên trong khoảnh khắc ấy Quân Lương cảm thấy rất lưu luyến.
Chàng trai kia đi được vài phút, đột nhiên cô ấy cầm túi đuổi theo. Không ngờ anh ta chưa đi xa, đang nói chuyện với bạn ở cửa quán bar.
Chỉ cần tinh ý một chút, thì nhìn thấy vẻ mặt của Quân Lương sẽ hiểu vì sao cô ấy chạy ra ngoài. Anh chàng nhìn cô rồi mỉm cười, bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, cô gái này giống như một làn gió mát.
Quân Lương bước lại, thở phào rồi đưa điện thoại của mình đến trước mặt anh ta:
- Này, lần này là tôi xin số điện thoại của bạn, có cho không?
Sau một hồi giằng co, Quân Lương hài lòng cất điện thoại đi:
- Xin chào, mình là Tô Quân Lương.
Sau khi Quân Lương thẳng thắn kể từ đầu đến cuối, tôi ngây người không biết nói gì.
Cô ấy nói:
- Sơ Vi, thời đại này mọi người đều nói “36 kế trong tình yêu” nhưng mình vẫn tin cái gọi là duyên phận.
Tôi không nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy trong điện thoại, nhưng giọng nói của cô ấy ẩn chứa một thứ gì đó khó có thể diễn tả được và trước đấy chưa từng có.
Lúc cúp máy, tôi bỏ qua ánh mắt hình mũi tên của mẹ, gượng nói:
- Quân Lương, cậu thấy hạnh phúc là được!
Để tránh mẹ tôi lan man phân tích cuộc sống trong trường đại học của chúng tôi, tôi lấy cớ “ngày mai còn phải đến viện dưỡng lão” rồi nhanh chóng chui vào phòng ngủ.
Trước đây, hồi học cấp ba, tôi thường hỏi Quân Lương vì sao từ trước tới nay cậu chưa bao giờ tiếp nhận bất kỳ người con trai nào? Cô ấy thường nói, người hiểu mình biết vì sao mình lo lắng, người không hiểu mình tưởng mình đang có mưu đồ gì.
Thực ra lúc ấy tôi đã biết Quân Lương là một cô gái rất rõ ràng. Trên người cô ấy luôn luôn có một sức mạnh khác thường khó có thể diễn tả được.






Trăng thượng huyền
1 – Nhịp đập của trái tim trong buổi tối đầu thu tĩnh lặng ấy nghe thật xúc động nhưng lại đau buồn.
Tôi không có dũng khí nói ra cảm giác có lỗi với Cố Từ Viễn hồi học cấp ba. Cho dù lời nói đã đến miệng, tôi vẫn sống sượng nuốt vào.
Sau khi kết thúc kỳ thi đại học, lớp chúng tôi lấy tiền quỹ lớp thuê một phòng karaoke cạnh trường tổ chức liên hoan chia tay, mời cả cô giáo đến dự.
Không giành được micro, tôi ra sức uống rượu với bọn con trai trong lớp, uống đến nỗi bọn họ đều xua tay:
Không biết vì cảm động hay day dứt, tự trách mình hay trút bỏ gánh nặng, nước mắt tôi tuôn trào như mưa.
Sáng hôm đăng ký nguyện vọng, tôi lại gặp Cố Từ Viễn ở cổng trường. Cậu ta vờ ra vẻ vô tình hỏi tôi:
- Cậu đăng ký trường nào?
Vừa nhìn thấy dáng vẻ công tử của cậu ta, tôi liền nhớ đến status mà cậu ta đã viết trên trang web của trường: “Trường nào có nhiều gái xinh”. Tôi khinh thường loại người nông cạn và thô tục này!
Vì thế tôi dứt khoát trả lời:
- Liên quan quái gì đến cậu?
Có thể là sau khi lấy được giấy phép lái xe tâm trạng rất thoải mái, cậu ta cũng không tính toán với tôi, lại còn cười tít mắt nói:
- Thế cậu biết mình đăng ký trường nào không?
Tôi lại trừng mắt lườm cậu ta, nghĩ có phải người này đầu óc có vấn đề không. Chẳng phải tôi đã nói rõ ràng với cậu ta là tôi không có hứng thú với cậu ta rồi sao? Việc gì cậu ta phải tỏ vẻ như “ngôi sao đáp fan hỏi” như thế?
Thôi, nghĩ lại thì cũng coi là tôi nợ cậu ta, thôi thì thỏa mãn tâm hồn thiếu tình yêu thương của cậu ta, quan tâm cậu ta một chút vậy:
- T