
Chỉ Muốn Có Được Tình Yêu Của Em
Tác giả: Độc Mộc Châu
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 1341322
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1322 lượt.
tôi cùng anh đi mua máy ảnh, trong lòng trào dâng cảm giác ấm áp. Tôi nghĩ không biết từ lúc nào mình đã thật sự thích anh chàng tên là Cố Từ Viễn này.
Hồi nhỏ, đọc tiểu thuyết tình cảm hay truyện tranh, lúc nào cũng thấy có đoạn hai người cãi nhau rồi cuối cùng nảy sinh tình cảm với nhau. Lúc ấy tôi nghĩ thật hoang đường, sao có thể xảy ra chuyện ấy được. Rõ ràng là thấy chướng mắt như thế, sao có thể thích được? Sao có thể yêu được?
Tôi chuyển nghi vấn ấy sang anh:
- Này, hôm ấy anh nhìn thấy tên khốn kia chụp ảnh em, có phải là có cảm giác như nhìn thấy một cô gái thuần khiết bị làm nhục không?
Anh cười rất giả tạo, lườm tôi rồi nói:
- Em điên à? Lúc ấy cảm giác mãnh liệt nhất trong anh là có phải người đó quá thèm khát không, ngay cả người như em cũng không buông tha.
Ánh nắng ấm áp của mùa thu xuyên qua cửa sổ, hất vào đôi bàn tay đang nắm chặt. Thời tiết đẹp thế này, tâm trạng của tôi cũng rất tốt, dĩ nhiên không thèm đấu khẩu với anh:
- Đúng, em cũng thấy lạ. Đối tượng bị quấy rối tình dục chẳng phải là những cô gái giống như Lâm Mộ Sắc sao?!
Anh tò mò hỏi tôi:
- Ai?
- Chính là cô gái đứng cạnh em và Quân Lương anh nhìn thấy khi anh đến đón em hôm em bị mất điện thoại ấy, không nhớ à?
Anh nghĩ một hồi lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu, tỏ ý thật sự không có ấn tượng gì.
Mọi chuyện trên thế giới này thật thú vị. Hôm ấy Lâm Mộ Sắc nhìn thấy Cố Từ Viễn thở hổn hển chạy đến trước mặt tôi, giống như ruồi nhìn thấy phân. Ồ, cách so sánh này không hợp lý lắm, phải nói là giống như Phan Kim Liên nhìn thấy Tây Môn Khánh. Nói một cách chính xác giống như tôi vui mừng hớn hở khi nhận ra cô bán cơm đáng ghét trong nhà ăn trả thừa tiền cho mình.
Khi tôi nhắc lại với Cố Từ Viễn một lần nữa, anh tình tứ khoác vai tôi nói:
- Được rồi, đừng nói nữa, anh biết anh đẹp trai!
Đúng là tự kỷ! Những lúc như thế lẽ nào không nên nói: “Trong mắt anh ngoài em ra không có cô gái nào khác” sao?
Chúng tôi đi quanh trung tâm bán điện thoại một vòng, cuối cùng chen vào cửa hàng đông nhất. Nhìn những mẫu điện thoại long lanh trong tủ kính, mắt tôi như sắp rơi ra ngoài. Tôi biết mình đã xong!
Chết rồi, chắc chắn hôm nay không phải là “chỉ xem mà thôi”. Trên thế giới này thứ gì tôi cũng có thể chống lại được, ngoại trừ sự mê hoặc!
Cố Từ Viễn nhìn dáng vẻ muốn khóc mà không khóc được của tôi liền mỉm cười:
- Chọn đi, anh mang thẻ!
Tôi xúc động đến rớt nước mắt. Có trời biết, từ sau khi bố tôi biến mất, không có một người khác giới nào nói với tôi những lời yêu chiều như thế. Ngay cả lúc nằm mơ tôi cũng mong có một người nói với mình: “Anh không có nhiều thứ nhưng anh nguyện cho em thứ tốt nhất!”. Và ngày hôm ấy đã đến.
Có lẽ vì sự xúc động trong đôi mắt của tôi quá mức bình thường, người khác nhìn vào lại hiểu thành bợ đỡ. Anh chàng ngồi trong quầy đang giúp đỡ khách hoàn tất thủ tục mua hàng liếc nhìn tôi, khuôn mặt ẩn chứa vẻ coi thường.
Tôi cũng không chịu thua kém liếc nhìn lại. Tấm thẻ nhân viên trước ngực có ghi, Viên Tổ Vực, cũng khá hay.
Hứ, rau ngon đều bị lợn húc đổ rồi, một cái tên hay như vậy sao lại dành cho một kẻ tư tưởng đen tối như thế!
Chọn mãi chọn mãi cuối cùng chọn được một chiếc Nokia N series màu hồng nhạt, nghe nói là số lượng có hạn.
Dĩ nhiên tôi không ấu trĩ tới mức tin rằng loại sản phẩm sản xuất theo dây chuyền này lại có hạn. Nhân lúc Cố Từ Viễn xếp hàng thanh toán, tôi ngó nghiêng xung quanh, bỗng nhiên phát hiện logo của hãng Apple trên chiếc laptop trong quầy của họ là dán vào.
Phát hiện này khiến tôi không kìm được bật cười. Viên Tổ Vực dừng tay hỏi tôi:
- Cô cười cái gì?
Tôi cũng thật ngốc, ai bảo tự chuốc lấy nỗi nhục vào mình. Tôi nói với anh ta:
- Tôi cười logo Apple kia là giả.
- Thế thì liên quan quái gì đến cô?
- …
Cố Từ Viễn quay lại, nhìn thấy mặt tôi đỏ bừng, cảm thấy rất lạ:
- Em nóng à?
Tôi lắc đầu, nắm tay anh đi ra ngoài. Trước khi đi, tôi gườm gườm nhìn Viên Tổ Vực, thầm chửi rủa một câu: “Đồ dở hơi”.
Cùng lúc Cố Từ Viễn mua điện thoại cho tôi, Đỗ Tầm đang ngồi học thì nhận được tin nhắn lạ chỉ có hai chữ:
- Ra ngoài.
Đúng lúc đang học môn chung, mấy trăm người ngồi trong giảng đường, nhìn lên nhìn xuống chỉ thấy đầu người. Cậu ta nghĩ một lúc, cuối cùng trí tò mò đã chiến thắng tinh thần ham học. Thế là cậu ta khom lưng chuồn ra cửa sau.
Hành lang yên tĩnh không một bóng người. Tiếng bước chân của Đỗ Tầm nghe rất rõ. Cậu ta nhìn trước nhìn sau, sau khi chắc chắn đây là trò đùa quái đản, cậu ta định quay về lớp học. Nhưng chưa kịp phản ứng gì thì đã bị hai cánh tay ôm chặt từ phía sau.
Mùi nước hoa vô cùng quen thuộc khiến cậu trong thoáng chốc nhận ra người đứng đằng sau.
Giọng nói ngọt ngào đầy thương cảm:
- Đừng quay đầu lại, em sợ em sẽ khóc.
Một cơn gió lướt qua hành lang.
Đỗ Tầm cảm nhận được cơ thể cô đang khẽ run lên. Rất lâu sau cô mới lên tiếng:
- Có lẽ đây chỉ là một ngày bình thường trong cuộc đời của anh nhưng em sẽ nhớ mãi mãi, cho dù là qua bao nhiêu