
Tác giả: Độc Mộc Châu
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 1341299
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1299 lượt.
ải qua quá nhiều buồn vui ly hợp, tôi mới hiểu, có lẽ hồi ấy tôi không thật oán hận bà mà là giận cá chém thớt.
Tình yêu và hận thù giống nhau, đều cần tìm một chỗ để bộc lộ cảm xúc.
Vì thế, cho dù Cố Từ Viễn có đáng ghét như thế nào, đáng hận như thế nào thì tôi vẫn bám lấy cậu ta.
Bởi vì cậu ta đẹp trai, bởi vì cậu ta giàu có, bởi vì cậu ta là học sinh cưng của mẹ tôi, vì thế cậu ta chính là ứng cử viên số một để tôi chọc giận mẹ.
Lúc chúng tôi đến nhà ăn, hàng người xếp hàng chen chúc nhau. Tôi nhìn thấy Lương Tranh đang bưng hai khay, ra sức chen ra khỏi đám đông, đi về phía Đường Nguyên Nguyên đang ngồi một bên sơn móng tay, hỏi như lấy lòng:
- Hết sườn rồi, mình gọi chân gà cho cậu được không?
Tôi không thể không cảm thán, Lương Tranh đúng là một lớp trưởng tốt, đối xử với bạn bè dịu dàng, ấm áp như mùa xuân. Nhưng sao cậu ta không đối xử với tôi tốt như thế? Lẽ nào tôi không xinh bằng Đường Nguyên Nguyên?
Cố Từ Viễn hầm hừ một tiếng:
- Chắc chắn mình tốt hơn cậu ta, mình sẽ không để bạn gái ăn thức ăn chán như thế, đi, đưa cậu lên tầng hai.
Tôi lườm cậu ta:
- Chẳng phải là cậu có tiền sao? Biết câu này không, tìm vật báu vô giá thì dễ nhưng khó mà kiếm được người chung thủy.
Cố Từ Viễn rất dứt khoát:
- OK, vậy thì cậu theo cậu ta đi.
Từ sau khi quen Lương Tranh, cứ nghe thấy “OK” và “OVER” là tôi muốn chết, thế nên tôi vội cầu xin:
- Được rồi, được rồi, coi như mình chưa nói, đi ăn thôi.
Chúng tôi ngồi gần cửa sổ, Cố Từ Viễn không cho tôi cơ hội chọn món. Cậu ta nhìn menu rồi nói:
- Món này, món này, món này và món này…
Tôi muốn hỏi cậu ta, lẽ nào tôi không phải là người sao? Vì sao không cho tôi cơ hội phát ngôn?
Nhưng sau khi nhân viên phục vụ đi, cậu ta nở nụ cười ngây thơ, đáng yêu như hoa mặt trời:
- Những món ăn mình gọi đều là những món ngon nhất.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ ấy của Cố Từ Viễn, giống như những em bé lớp mầm non chờ cô giáo phát phiếu bé ngoan. Mùa hè nóng bức, tôi không kìm được cơn rùng mình.
Cậu ta không lừa tôi, những món cậu ta gọi thật sự rất ngon. Dù sao thì trước mặt cậu ta tôi chưa bao giờ hiền thục, dịu dàng, thế nên kiên quyết ăn như hổ đói.
Cậu ta thở dài:
- Cậu từ tốn chút đi, đâu phải ăn xong bữa cơm này là chia tay, sau này còn có nhiều cơ hội.
Tôi suýt sặc:
- Cậu đừng có hủy hoại sự trong sạch của mình được không? Mình đâu phải bạn gái của cậu.
Không phải tôi vờ ra vẻ không tự nhiên, cũng không phải tôi thù dai mà là bởi vì tôi thật sự nghĩ rằng có thể bản thân Cố Từ Viễn vẫn chưa hiểu rõ rốt cậu ta hiểu tôi hay thấy có lỗi với tôi.
Hồi học lớp mười hai, tôi muốn mua một chiếc ô màu hồng, đứng trong cửa hàng lưu niệm gần cổng trường mặc cả rất lâu, cuối cùng mua được chiếc ô đó với giá hai mươi tệ.
Chiếc ô ấy rất đẹp. Sau khi mua nó, ngày nào tôi cũng mong trời mưa, như thế tôi có thể che ô, nổi bật giữa đám người u ám!
Mong ngóng gần một tuần, cuối cùng trời cũng mưa. Quả thực hôm ấy tôi rất kích động.
Người như tôi chỉ cần kích động là rất dễ làm chuyện ngu ngốc. Tôi không kìm nén được niềm vui sướng trong lòng, cầm bút lông viết lên đó mấy chữ: “Tôi yêu Cố Từ Viễn”, sau đó vội vàng che ô lao ra ngoài trời mưa.
Ngay cả người bạn thân nhất của tôi là Tô Quân Lương cũng thấy tôi ngốc đến mức không thể chấp nhận được và không muốn đi chung ô với tôi, huống hồ là đương sự Cố Từ Viễn!
Một người luôn tỏ ra rất có giáo dục trước mặt mọi người như cậu ta đã thô bạo giằng lấy chiếc ô của tôi trong chiều mưa ấy và vứt vào thùng rác!
Chuyện này khiến tôi canh cánh trong lòng, vừa thấy xấu hổ vừa xót xa trong lòng.
Hai mươi tệ, một khoản tiền không nhỏ!
Điều tôi không muốn thừa nhận là ngoài việc cảm thấy tiếc hai mươi tệ, còn vô cùng ấm ức.
Cho dù cậu tạ thật sự thật sự không thích tôi, cho dù cậu ta thực sự thấy tôi chướng mắt nhưng dù thế nào tôi cũng là con gái. Tôi cũng có lòng tự trọng! Cậu ta nhường tôi một chút không được sao?
Tôi có hơi liều lĩnh nhưng tôi đâu có giết người phóng hỏa, cậu ta có cần phải sỉ nhục tôi như thế không?
Nhà cậu ta giàu có, có thể cậu ta không coi hai mươi tệ ra gì, nhưng nhà tôi không có tiền! Hai mươi tệ là tiền ăn sáng mấy ngày của tôi.
Tôi càng nghĩ càng thấy buồn, nước mắt bỗng trào ra.
Đó là lần đầu tiên Cố Từ Viễn nhìn thấy tôi khóc. Tôi không cãi nhau cũng không làm ầm lên, chỉ im lặng nhìn cậu ta, không nói một lời. Một người vốn đang giận đến dựng tóc gáy như cậu ta bắt đầu lúng túng. Cậu ta ấp úng nói:
- À… cái đó… có phải mình quá đáng quá không… Haizzzz… cái đó… cậu đừng khóc… mình đền cậu cái khác…
Tôi vẫn không nói gì, một lúc sau tôi cầm chiếc chổi mà không biết ai đó đã dọn vệ sinh xong nhưng chưa kịp cất đi ném vào người Cố Từ Viễn. Cậu ta vẫn chưa kịp phản ứng thì tôi đã chạy vụt đi.
Về sau Cố Từ Viễn nói, lúc đó cậu ta nhìn thấy vẻ hốt hoảng của tôi, cảm thấy mình giống như tên khốn tội ác tày trời.
Sáng hôm sau, lúc mở ngăn kéo bàn học tôi giật nảy mình.
Trong ngăn kéo là một ch