
Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia!
Tác giả: Dị Thanh Trần
Ngày cập nhật: 03:49 22/12/2015
Lượt xem: 1341045
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1045 lượt.
i, giống như năm mười tám tuổi, anh sẽ ra sao? Rõ ràng cô đã nói, cô mệt mỏi, sắp kiệt sức rồi. Một khi cô bỏ đi, anh chỉ còn biết đứng nhìn bóng cô mất hút trong biển đời mà thôi.
Đã vậy, chi bằng anh ra đi trước.
Sáng hôm sau, Giang Tử Khâm dậy sớm chuẩn bị. Khi anh thức dậy, cô bưng lên cho anh một bát cháo trắng, tươi cười nói: “Ngoan ngoãn dùng tạm đi, về nhà em nấu cháo bí đỏ gạo nếp, cháo bì đơn thịt nạc, cháo sữa yến mạch cho mà ăn...ôi, mới nói mà đã thèm dỏ dãi rồi.”
bì đơn: dùng hỗn hợp vôi, đất, muối, bộ gạo với nước bọc bên ngoài trứng gà, trứng vịt.
Kha Ngạn Tịch đặt bát cháo sang bên, cúi đầu sửa lại cổ tay áo, lạnh lùng nói: “Anh không đói!”
Giang Tử Khâm lo lắng nghĩ, mình có làm gì khiến anh không vui đâu, vừa rồi anh lắp chân giả, mình đã ý tứ lánh đi, sao bây giờ mặt đã lạnh như tiền, thế là thế nào?
Thấy nói, họ sắp đi, bà cô lại khóc, muốn giữ Giang Tử Khâm ở lại ăn trưa: “Mãi cháu mới về, ở lại với cô thêm lát nữa.”
Giang Tử Khâm đã quyết, rút trong túi một xấp tiền để lên bàn, nói với bà: “Đây là năm mươi ngàn Kha Ngạn Tịch biếu cô, cô cầm lấy để trang trải cuộc sống, sau này găp khó khăn gì cứ đến tìm cháu, nếu giúp được cháu nhất định giúp. Hôm nay chúng cháu không ở lại ăn trưa được, anh ấy rất bận, bao nhiêu người đang trông vào anh ấy, thực sự không thể ở lại.”
Bà cô nghe nói vậy, biết không thể giữ được họ. Bà tiễn ra đến đầu thôn, nhìn họ lên xe mới quay về.
Vừa lên xe, Kha Ngạn Tịch đã giằng khỏi tay cô, dựa vào thành ghế, nhắm mắt. Giang Tử Khâm kinh ngạc, gục vào vai anh, giọng dịu dàng: “Anh sao vậy, không vui à?”
Anh im lặng.
Sau chặng đường dài, cuối cùng cũng về đến nhà, Giang Tử Khâm mệt lử, gân cốt rã rời. Kha Ngạn Tịch không chịu nghỉ, gọi ngay cho lái xe, chuẩn bị đến công ti. Cô túm vạt áo anh, nũng nịu: “Muộn rồi, anh còn đến công ti làm gì, ở nhà với em. Tối nay em sẽ nấu cho anh một bữa thật ngon, được không?”
Kha Ngạn Tịch mặt nặng như chì, cứ như ai mắc nợ anh, “Không, tối nay anh bận tiếp khách.”
“Đừng đi, ở nhà thôi, em nấu món ngon cho anh mà!”
“Em tưởng em nấu ăn ngon hơn đầu bếp à?” Anh cười khẩy, “Đừng đánh giá mình quá cao”.
Giang Tử Khâm thấy cay cay sống mũi, suýt bật khóc. Anh không hay nói những lời quái gở như vậy, cô không thể nghĩ ra, mình đã đắc tội gì với anh. Lẽ nào anh nghe được những gì bà cô nói? Nhưng, không thể, làm sao anh nghe được?
Còn đang mải nghĩ, Kha Ngạn Tịch đã tập tễnh đi khỏi.
Suốt hai tuần liền tình hình không hề cải thiện. Giang Tử Khâm về nhà nấu cơm, đợi anh, nhưng Kha Ngạn Tịch bận tiếp khách triền miên, liên tục từ chối về nhà ăn cơm. Mấy tuần tiếp theo anh còn không về nhà.
Cô không chịu được nữa, lên lớp đầu óc không sao tập trung được, cũng bỏ luôn khóa học lái xe. Một hôm, không phải đến lớp, cô lập tức gọi taxi đến công ti anh. Có điều kì quặc là, cô lập tức nhận ra, những người quen biết đều nhìn mình bằng ánh mắt khác thường.
Lòng đầu băn khoăn, đi thẳng đến trước phòng làm việc của Kha Ngạn Tịch, định đẩy cửa vào thì cậu trợ lý vội chạy tới ngăn lại. Cậu ta bối rối, cười ngượng ngịu: “Giang tiểu thư, để tôi gọi điện thoại giúp cô.”
“Không cần.” Cô lườm cậu ta, “Gọi điện thoại thì còn gì là bất ngờ, tôi muốn anh ấy ngạc nhiên.” Nói xong, mặc cậu ta ngăn cản, vẫn mở cửa bước vào. Cảnh tượng trước mắt làm cô chết đứng.
Một cô gái trẻ mặc váy đỏ bó sát người, cổ khoét rất sâu, đang ghé sát người Kha Ngạn Tịch, cơ thể đầy đặn áp vào người anh, khi cười, trên má lộ rõ hai lúm đồng tiền rất sâu, mỗi khi ngước nhìn Kha Ngạn Tịch, ánh mắt mơn trớn một cách lộ liễu. Giang Tử Khâm cứng người, không thể tin nổi.
Nghe tiếng cửa mở, cô gái vội đứng thẳng dậy, nhìn khuôn mặt phẫn nộ của Giang Tử Khâm e thẹn mỉm cười. Kha Ngạn Tịch vỗ lưng cô ta, bảo ra ngoài. Cô ta cười ỏn ẻn, giọng âu yếm ngọt lịm, “Có gì gọi em nha.” Nó xong quay người, đi ra.
Giang Tử Khâm cảm giác như bị đâm vào mắt, anh lại ngang nhiên vỗ vào lưng người phụ nữ lạ, thậm chí động tác rất tự nhiên như đã làm đi làm lại nhiều lần. Còn cô gái, lúc đi ngang qua cô, vẻ mặt gần như hãnh diện, còn trên chiếc cổ thon, trắng ngần kia lại rành rành những dấu hôn.
Cánh của khép lại, Giang Tử Khâm đập túi xách trong tay xuống bàn, phẫn nộ hét lên: “Cô ta là ai?”
Kha Ngạn Tịch nhíu mày, quẳng chiếc túi xuống đất, giọng dửng dưng, “Em sao thế, tùy tiện xông vào phòng người khác, còn làm ầm ĩ lên, không nói năng bình tĩnh được à?” Ồ, thái độ gì vậy!
Giang Tử Khâm tức sôi người, môi tím ngắt, chỉ tay vào mặt anh, người run bần bật, “Anh không về nhà là vì cô ta?”
Kha Ngạn Tịch phớt lờ cô. Nhấc máy gọi trợ lý, giọng nghiêm khắc đáng sợ: “Cậu làm việc kiểu gì thế, có người vào phòng tôi cũng không hỏi có hẹn trước hay không, tôi không có thời gian!”
Đầy dây bên kia, trợ lý xin lỗi rối rít. Kha Ngạn Tịch gác máy, nhìn Giang Tử Khâm sắc mặt trắng bệch, lạnh lùng nói: “Bây giờ anh đang bận, em cứ về trước, chuyện gì để anh về nhà hẵng hay.”
Giang Tử Khâm vẫn đứng yên chỗ cũ, thở dốc, anh dám hạ