
Tác giả: Ngưng Văn
Ngày cập nhật: 02:49 22/12/2015
Lượt xem: 134995
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/995 lượt.
ở nhà đợi lại thấy nóng ruột. Cô muốn đi theo gặp bác sĩ, thông báo chính xác tình trạng con gái. Mệt mà không sốt, nhiều khi lại là triệu chứng của căn bệnh nào đó.
Lạc Lạc nhân lúc mọi người không để ý, lẻn lấy điện thoại của Nhiếp Ân, bấm tin nhắn rất nhanh:
-Đào Đào bị bệnh rồi.
Nghiêm Thành đang ở gần đó nhận được tin nhắn, vội vã trở về biệt thự, không thông báo Nhiếp Ân biết, vội vã lên phòng của Đào Đào.
Bên trong tĩnh lặng….Anh bước vào trong.
Đèn ngủ đã được bật. Chiếc mền vẫn được kéo cao quá đầu. Đào Đào giả vờ mệt, giờ đã ngủ quên.
Nghiêm Thành bỏ va li xuống, bước tới bên giường, kéo cái mền đắp kín khuôn mặt nhỏ nhắn đã đi vào giấc mơ của anh suốt thời gian qua. Tay run rẩy đặt lên trán Đào Đào.
-Ba ơi….Ba….
Đào Đào cảm thấy có ai chạm vào mình. Cô bé mở mắt….Khuôn mặt Nghiêm Thành sát bên. Nhưng mà….
-Hông phải ba….Hông phải là ba….
Đào Đào mếu máo. Anh nói đắp mền, nói mệt ba sẽ về mà….Ba sẽ về….Sao chỉ có chú thôi.
-Chú…hông phải ba….Ba ơi, ba ơi…..
Đào Đào từ mếu máo đã bật khóc. Nghiêm Thành ôm lấy con gái. Ba là ba ruột nhưng lại không thể nói, lại không thể dỗ dành con…Trong lúc này anh chỉ muốn ôm chặt Đào Đào vào lòng mà nói thật, con là con gái, ba là ba của con mà…
-Đào Đào ơi….Con sao vậy, sao vậy Đào Đào?
Đi về cùng bác sĩ, Hân Hân nghe tiếng khóc trong phòng Đào Đào, càng hoảng hốt. Tới khi nhận ra ai đang bồng con gái, tim cô đập thình thịch, nỗi kinh hoàng đong đầy trong mắt, chân tay cũng cứng đờ.
Nghiêm Thành cũng bất ngờ với tình huống này. Anh đứng lặng tại chỗ. Phía sau Nhiếp Ân vừa lên đến, thấy hết sự việc. Cô ta phản ứng rất nhanh:
-Cậu chủ….Cậu mới về. Đây là hai mẹ con tôi nói với cậu. Đây là cô Hân Hân, con gái của cô ấy -Đào Đào.
Trong lúc chờ đợi bác sĩ khám bệnh cho Đào Đào, mọi người đều ra phòng khách. Nghiêm Thành đã khôi phục vẻ lạnh nhạt cũ trong khi Hân Hân vẫn còn run. Nhìn bàn tay đổ đầy mồ hôi của cô ấy thì biết. Đầu óc Nhiếp Ân hoạt động như một cái máy, nhanh chóng tìm ra phương pháp gỡ rối ngay.
-Như tôi đã kể, hoàn cảnh của Hân Hân đáng thương lắm. Cô ấy….
-Tôi biết -Nghiêm Thành cười nhẹ- Cô Du trước đây làm việc ở nhà tôi. Tôi và cô đúng là cô duyên gặp mặt. Lần trước về nhà hỏi mới biết là cô đã nghĩ việc rồi.
-Tôi…tôi bận chút chuyện.- Hân Hân ấp úng. Cô tự nhủ anh ta không hề biết chuyện. Trong mắt Nghiêm Thành cô chỉ là một người giúp việc đã nghỉ làm. Vậy thôi….
-Cô nấu canh rất ngon -Nghiêm Thành làm như vô tình, quay sang Nhiếp Ân-Tôi cũng ngại người lạ, nay biết là cô Du thì chuyện kí hợp đồng chị cứ làm theo bình thường là được. Cô Du….
-Tôi…tôi xin phép về quê ạ.- Hân Hân ngẩng mặt lên, giọng đã bớt đi phần run rẩy- Tôi…Làm phiền mọi người.
-Ngốc quá- Nhiếp Ân bước lên một bước- Em nghỉ việc thì chuyện hôm trước nói với em thế nào? Cậu chủ ơi, mẹ con Hân Hân đáng thương, CMND mất, tiền bạc không có. Giờ bé Hân Hân lại bị bệnh nữa.Cậu thương thì thương cho trót. Giúp đỡ mẹ con cô ấy đi.
Một bước vào nhà. Nhiếp Ân cũng thật lợi hại. Lạc Lạc nhếch môi:
-Cô Du đừng lo.- Nghiêm Thành nhẹ giọng- Tôi đã nghe nói cô nấu ăn ngon, lại đảm đang nữa. Nếu cô không ngại thì cứ tiếp tục sống ở đây, còn chuyện giấy tờ, tôi sẽ giúp cô. Dù sao tôi và cô bé Đào Đào cũng có duyên phận .Tôi không muốn cô bé phải gặp chuyện.
Anh nhấn mạnh từ “Phải gặp chuyện”. Đối với một người thương con như mạng, Hân Hân đương nhiên cũng muốn con mình có điều kiện học hành tốt…Hiện tại, cô không tiền, không giấy tờ, đi theo Hân Hân chỉ sợ Đào Đào không chịu nồi một ngày.
Nhiếp Ân khen thầm trong bụng. Nghiêm Thành không đi làm lừa đảo, quả là phí một nhân tài.
Cô nhanh chóng phác thảo xong kế hoạch đối phó tình huống trước mặt. Chỉ là mọi chuyện hôm nay do ai đó bày ra?
Bắt gặp ánh mắt cô, Lạc Lạc vẫn điềm nhiên.. Quan trọng là Hân Hân biết được thân phận chủ nhân ngôi nhà của Nghiêm Thành. Ưu tiên hàng đầu là giữ cô ấy lại. Cuối cùng là khơi dậy sự thù hận trong lòng Hân Hân với Nghiêm Thành. Chỉ có yêu và hận, người ta mới chấp nhận gắn bó. Hân Hân với Nghiêm Thành không yêu, chỉ có hận. Dùng hận để giữ cô lại, có lẽ hiện giờ là phương pháp tối ưu.
Thằng nhóc Tiểu Lạc càng lớn có thêm nhiều trò. Cô cũng muốn xem ý định thực sự sau hành động của nó: mục đích chính là gì?
Lần đầu tiên Nhiếp Ân gặp Lạc Lạc là năm cậu ta tám tuổi, trong một phi vụ lừa đảo được “sư phụ” sắp xếp. Lạc Lạc là đứa bé theo ông 7 năm, từ khi mới tập nói, tập đi.
Năm Lạc Lạc mười tuổi, Nhiếp Ân là một trong những kẻ lừa đảo tham gia lần tranh gia tài sau khi mất của tỷ phú Vương Trung Cơ. Ông ta cả đời phong lưu, con rơi không ít. Trước khi qua đời Vương tổng để lại di chúc, chia tài sản cho các con, bất kể thân phận. Đứa con được ưu ái nhất tên là Tiểu Lạc, là giọt máu rơi với một vũ nữ họ Tạ ở Hong Kong.
Khi Nhiếp Ân tìm đến, hai mẹ con vũ nữ họ Tạ đã “qua đời trong một tai nạn”. Trong khi các tập đoàn lừa đảo khác bỏ cuộc thì Nhiếp Ân lại nhìn thấy ở đó một cơ hội tốt. Cô và “Tiểu Lạc” đóng vai hai c