
Tác giả: Ngải Lâm
Ngày cập nhật: 04:37 22/12/2015
Lượt xem: 134382
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/382 lượt.
nói rằng xương đùi của nàng đều trở lại vị trí cũ không sai biệt cho lắm, chỉ cần nàng không nên đi lại nhiều, qua một thời gian này có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Ở trong phòng nhìn ngắm phong cảnh mùa hè, nàng muốn đến bên ngoài đi dạo một chút, nhìn mây, nhìn sao. Vừa mới đi một chút, nàng đã đến ven hồ rồng.
“Nếu nàng ở trong phòng buồn, có thể nói với ta, ta sẽ dẫn nàng ra ngoài đi dạo.” Phía sau có một đạo ấm áp tới gần, tiếp theo lưng của nàng dán vào trong ngực người kia.
Nàng quay đầu lại, liếc mắt nhìn người tới một cái, không hề động, loại hành động vô cùng thân thiết này, hắn làm nàng cảm thấy rất xấu hổ.
“Ta chỉ muốn một mình hưởng gió.” Nàng không có đi ra, mái tóc đen che nửa khuôn mặt phù dung của nàng, càng thêm xinh đẹp.
Những ngón tay thon dài vỗ về sợi tóc đen nhánh, từng đợt từng đợt hương thơm làm hắn hoa mắt choáng váng. Hương thơm tri kỷ quen thuộc làm hắn luyến tiếc.
Bàn tay trắng nõn di đến, không dấu vết đem tóc dài buộc vào, vén lên phía trước, lại tức giận liếc mắt nhìn hắn.
Rõ như ban ngày, hắn không thể tuân theo quy củ được sao?
Chưa từ bỏ ý định, hắn lại dùng ngón tay dài vân vê những sợi tóc đang ở trong không gian lượn lờ
Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn nhìn trời, trên bầu trời u lam đã đầy sao đếm không hết.
Đại khái thưởng thức đã đủ, hắn miễn cưỡng mở miệng, “Lần trước nàng ở trong vườn xem kịch, nghe diễn cái gì mà khóc thảm như vậy?”
“Không riêng gì thần khóc thảm, mà ngay cả lão gia gia tám mươi tuổi nghe xong cũng đều khóc đỏ cả mũi.” Nàng sẽ không thừa nhận chính mình phải đi nơi đó để phát tiết.
“A, nghe Liên di nói, hình như là một đôi tình nhân, kiếp trước có thể gần nhau, trăm năm sau đều tự đầu thai, nhà trai đã không nhớ rõ kiếp trước về người yêu, cho nên tái thế làm cho người nữ thống khổ vạn phần.”
“Vương gia, kia chỉ là một vở kịch mà thôi, không cần quá mức cân nhắc.”
“Phải không? Nàng biết không? Ta giống như cũng đã quên hồng nhan kiếp trước, lại giống như nhớ thật sâu rõ nàng.” Hắn cùng nàng là kiếp trước liên quan đến nhau sao? Nếu là hắn, hắn cũng nguyện tiếp tục loại tình cảm cách một đời này.
Khấp huyết thảo? Hắn sẽ nhớ được tất cả? Cô Sương không dấu vết lắc đầu, làm cho sợi tóc trên trán ngăn trở kinh nghi bất định trên mặt hắn.
“Dùng nhiều lần trong nửa năm, dần dần có chút manh mối. Ta có thể nhớ lại, chính mình đã ưng thuận thề non hẹn biển, ta có thể nhớ rõ, chính mình đối với nàng tình thâm ý trọng. Ta cũng dần dần có chút hiểu được, vì sao mình để mất đi trí nhớ về nàng, mà lại vẫn buồn không ra. Bởi vì ta đối với nàng từ nay về sau sẽ không bao giờ thay đổi.”
Bàn tay nhỏ bé trong tay áo nắm chặt lại, nàng nhịn xuống đau đớn cùng nước mắt tràn mi.
“Ta sẽ nhớ ra đựơc nàng, ta vẫn chắc chắc như thế, nhưng là……” Hắn vô lực ho khan hai tiếng, máu đen tự khóe miệng chảy ra, “Khấp huyết thảo có thể khôi phục trí nhớ, nhưng cũng mang theo độc tính. Ta nghĩ, có lẽ vào ngày nào đó ta khôi phục lại trí nhớ, cũng là lúc Thuần Vu Thiên Hải ta hết mệnh.” Hắn nở nụ cười, tinh quang hạ xuống, cười đến thực thê lương.
Cô Sương ngây ra như phỗng, quay đầu lại, trừng lớn ánh mắt khó có thể nhìn thấy bộ dạng chật vật của hắn.
Nàng nhớ tới hắn từ trước luôn hăng hái, thân ảnh khí vũ hiên ngang Nước mắt ở trong vành mắt đảo quanh.
Thuần Vu Thiên Hải ôm ngực, mãnh liệt thở dốc, trên mặt đã có màu máu.
“Đến, người đâu…… A! Liên phu nhân, Đông Lam, người mau tới.”
Xuyên phá qua gợn nước, là thanh âm thê lương quát to Cô Sương. Đêm đó, nàng nhịn xuống nội tâm vô cùng lo lắng, thừa dịp thời điểm Hưng Khánh cung người hỗn loạn, vụng trộm rời đi.
Nhưng nàng không có trở lại hỉ phô, hay là chuẩn bị đào tẩu, mà là nhịn xuống vết thương ở chân thương chạy như bay về phía hiệu thuốc bắc của quan gia ở tây thị, tìm được Phong Trường Lan.
Diêm vương mặt lạnh Phong Trường Lan, là người âm ngoan, lạnh lùng, nhưng không thể không dám nói hắn cũng là có tầm nhìn khắp thành Trường An, thậm chí khắp cả Đại Đường, nắm giữ được thị trường thuốc của trẻ em, càng không nói đến bản thân hắn lại là một tay ảo thuật giỏi.
Hắn chẳng những bào chế được thuốc, còn có thể trị bệnh cứu người, nhưng phải là lúc mà hắn có lòng xen vào, loại thời điểm này cũng không gặp nhiều lắm.
“Khấp huyết thảo!” Đi vào trước mặt hắn, nàng đã hít lên hít xuống. trên vạt áo váy loại tốt nhất có dấu vết mấy chỗ bị xé rách.
Phong Trường Lan ánh mắt mang theo phân tích nhìn nàng, coi như muốn nhìn xuyên cái gì.
“Ta muốn biết khấp huyết thảo là cái gì.”
“Cái này đều không phải là vật của Trung Nguyên, sinh trưởng ở sườn phía tây núi Hạ Lan, tính lạnh, mang độc, dị giáo thích dùng nó đến triệu hồi thần linh, thầy thuốc cũng thường dùng nó đến trị liệu đầu bị thương nặng, ta chỉ nghe gia huynh đề cập qua một lần, có người từng dùng loại này khôi phục mất đi trí nhớ, như thế nào, Nghi vương đã muốn chọn loại này để tìm đường sao?”
“Nếu nhiều năm ng