
Tác giả: Hiểu Đơn Đinh Đông
Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015
Lượt xem: 134928
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/928 lượt.
đêm.
Cô gái thoáng ngẩng mặt lên, trong ánh mắt mơ màng mang theo chút kiên cường, chiếc váy đen bó sát khiến cho những đường nét trên cơ thể cô trở nên vô cùng hoàn mỹ. Cô chính là điểm sáng của anh, nhưng lúc này đây, điểm sáng đó lại nằm trong lòng của một người đàn ông khác. Môi anh mím chặt, ánh mắt giống như những cơn sóng biển đang thay đổi khôn lường.
Anh không dừng lại mà bật sáng đèn, xe tiếp tục chuyển động ở giữa màn đêm, không còn nhìn thấy họ nữa.
Anh không hề nghe thấy Tiêu Ly đang nói:
- Cảm ơn em, Tiểu Khiết, cảm ơn sự an ủi của em!
Tiêu Ly quay người bước đi, nhìn bóng hình cô độc của anh, Mạch Khiết rất buồn lòng, một con người tốt như vậy tại sao lại có người làm tổn thương anh? Cô thực sự rất hy vọng thời gian có thể quay ngược trở lại, quay trở lại thời khắc lần đầu tiên họ quen nhau, anh là một thiếu niên dịu dàng và vui vẻ, đừng để cho nỗi đau của sự bi thương bao phải khuôn mặt và ánh mắt anh.
Cô trở về nhà, mới phát hiện ra trong di động của mình có tới 16 cuộc gọi nhỡ, đều từ một số điện thoại.
Cô vội vàng gọi lại, nhưng nghe thấy âm thanh lạnh lùng. Số máy quý khách gọi hiện đã tắt.
- Tắt máy?
Đúng rồi, thấy mình không đến, Lý Mộng Long lại đi đâu vui chơi rồi, có thể đi gặp cô em xinh đẹp nào đó, sợ cuộc điện thoại của người khác làm phiền anh và cô gái khác hò hẹn.
Cô vứt di động sang một bên, trong lòng lại cảm thấy hụt hẫng vô cùng.
Mặc dù ngày nào cũng gặp gỡ người đàn ông này, ngày nào cũng đấu khẩu nhưng vẫn hy vọng có thể ở riêng cùng với anh, nó như thể đem lại cho cô một thứ cảm giác khác, thứ cảm giác hơi có chút gì đó xa lạ nhưng lại có sự ấm áp không nói được thành lời.
Ngày hôm sau, Mạch Khiết đến văn phòng tìm kiếm Lý Mộng Long giữa bóng dáng bao người thì lại thấy anh đang bê cốc café đứng dựa vào bên bàn làm việc của một cô biên tập, đang nói cười với cô, khen ngợi cô trang điểm thật là tinh tế.
Có lẽ chuyện trò quá say sưa, ngay cả cô đi qua bên cạnh anh ta, anh ta cũng không cảm nhận thấy, trong lòng cảm thấy bực bội hét lên:
- Lý Mộng Long, bây giờ là giờ làm không phải giờ tán chuyện!
Anh nhìn đồng hồ mặt tỉnh bơ nói:
- Tổng biên tập Mạch, chiếc đồng hồ của tôi là đồng hồ Thụy Sỹ, trên đó hiển thị vẫn còn 5 phút nữa mới đến giờ làm cơ mà.
- Cô có muốn bị thu mua không? Nếu như bị thu mua, có lẽ phong cách, nhân sự và đãi ngộ của tạp chí tất cả sẽ bị thay đổi và điều chỉnh.
- Đúng vậy, không có lý do gì lại không để cho người của mình đảm nhận những chức vụ quan trọng nhất, còn cô và tôi sẽ không được tín nhiệm, có lẽ phải rời khỏi đây.
Mạch Khiết không nói cho Lâm Đại biết tâm sự trong lòng mình, điều cô thực sự lo lắng là, kế hoạch thu mua tiếp theo của Hạ Lạc chính là M Beautiful, Vu Môn chỉ là bước khởi động mà thôi. Theo sự hiểu biết của cô đối với ông chủ, biết rằng sếp là người vô cùng tham lam, nếu như đưa ra một giá rất hời, chưa chắc ông đã bỏ qua. Ông ta còn lâu mới thèm để tâm đến những nhân viên trung thành đã cống hiến toàn bộ tuổi xuân và trí tuệ để gây dựng nên tờ tạp chí của ông.
Quả nhiên, trong văn phòng làm việc của sếp, ông không hề nói đến việc Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc thu mua Vu Môn mà là nói, ngày mai sẽ có mở một buổi tiệc để mời một số khách mời quan trọng, các nhân viên ở bộ phận biên tập đều phải tham gia.
Sếp cũng không nói những vị khách quan trọng đó là ai, hai cô gái đều là những người thông minh nên không hỏi thêm.
Rời khỏi văn phòng làm việc của sếp, Mạch Khiết đi qua nói với anh ta:
- Đến phòng làm việc của tôi một lát.
Mấy phút sau, Lý Mộng Long đã bước vào phòng làm việc của Mạch Khiết.
Mạch Khiết ngẩng đầu nhìn anh, trên người đàn ông này dường như luôn có thể thu hút tất cả ánh sáng, giữa đám người anh ta luôn thu hút mọi ánh mắt.
Cô nói:
- Việc tối hôm qua, tôi nghĩ tôi cần phải giải thích…
Anh khẽ mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, nhưng ánh mắt lại không hề có ý cười:
- Cô là cấp trên, thất hẹn với cuộc hẹn của cấp dưới thì có là gì chứ, không cần phải giải thích thêm đâu.
- Không phải là tôi cố ý thất hẹn, là bởi gì…
Anh cắt ngang lời cô:
- Tôi thấy cô không đến, đã hẹn người khác rồi.
Mạch Khiết ngẩn người:
- Hẹn… cô gái khác rồi?
- Cô thấy sao? Tôi không có thói quen cùng đi ăn với nam giới. Đối với tôi thì chỉ cần ăn cơm với cô gái đẹp thì chẳng có gì khác biệt cả, tâm trạng lúc nào cũng vui vẻ. Nếu như không có việc gì, tôi đi làm việc tiếp đây, còn rất nhiều việc phải làm, chẳng phải cô nói không được nói chuyện riêng trong văn phòng sao?
Trong lòng Mạch Khiết cảm thấy không vui, mình vẫn coi chuyện này là chuyện lớn, để trong lòng cứ thấp thoáng cảm thấy không yên, đã đặc biệt dành riêng thời gian để giải thích với anh ta, nhưng anh ta lại vốn chẳng để tâm đến bữa cơm đó. Sao lại có thể quên mất một điều anh chàng này vốn là một công tử đào hoa chơi bòi, còn sợ không có ai ăn cơm với anh ta sao?
Giọng nói của cô cũng trở nên rất công