
Tác giả: Nhâm Thủy Yên Vân
Ngày cập nhật: 04:07 22/12/2015
Lượt xem: 1341269
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1269 lượt.
c thấy tên chán quỷ (Chán quỷ: Tiểu quỷ chán ghét, “nickname” Quân Quân đặt cho Hiểu Quân vì cô bé ghét cậu) đáng ghét đang đứng cạnh dì.
Cậu bé vừa định bưng chiếc hộp lên, nghe thấy giọng nói quen thuộc từ phía sau theo phản xạ xoay người lại quay đầu nhìn về phía giọng nói truyền đến. Thật sự là cô ấy! Trong nháy mắt trên mặt cậu bé phơi phới nụ cười, nhưng niềm vui của cậu cũng chẳng duy trì bao lâu, ngay lập tức biến mất từ đáy mắt. Cô ấy đang cau mày, cậu lại một lần nữa biết rằng cô không thích mình, thậm chí là chán ghét mình, mặc dù đã cố gắng không làm cho cô ấy tức giận…
Hừ, nhìn bộ dạng hữu khí vô lực của tên đó kìa, không gây phiền phức cho dì xinh đẹp đã là tốt lắm rồi, còn bày đặt khuân đồ nữa. Quả nhiên, Trần Hiểu Quân đoán rằng tên đó sẽ không dám nhìn cô, coi như mày biết điều, tốt nhất đừng để cho tao gặp lại mày luôn. Nhưng mà, nó…?
“A…” Cậu bé muốn xoay người đi tránh ánh mắt chán ghét kia nhưng lại không cẩn thận đụng phải thùng đồ phía sau, “Mẹ…, đau quá…”
Tần Uyển Linh ngăn lại động tác của cậu, đặt cậu dựa vào bức tường trên cầu thang: “Đừng lộn xộn nữa, nếu con lộn xộn chân sẽ không khỏi, sau này muốn giúp mẹ cũng không giúp được đâu. Bảo bối, con muốn như vậy phải không?”
Cậu bé do dự, sau này cũng không thể giúp mẹ? Không được! Không được! Cậu bé lắc đầu liên tục.
Tần Uyển Linh hài lòng nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của con trai: “Tốt lắm, mẹ đi thu dọn đồ đạc, con ngồi ở chỗ này không nên cử động biết chưa?”
Mặc dù có chút không cam lòng, nhưng cậu bé vẫn gật đầu ngoan ngoãn ngồi im một chỗ không nhúc nhích.
Tần Uyển Linh đến gần nhà mới để ý đến Trần Hiểu Quân, đứa trẻ này quả thật có khả năng bê được cái thùng lớn đến như vậy, nhưng cô vẫn không yên tâm, vội vàng đi tới đón lấy chiếc thùng trong tay Trần Hiểu Quân: “Cháu ngồi chờ cùng em trai đi, cái này để dì mang cho.”
“Nhưng cháu mang được mà, dì xinh đẹp cứ để cháu mang cho!” Trần Hiểu Quân không đồng ý, cô bé không muốn giống như cái tên quỷ đáng ghét kia, đường không đi được, đồ cũng không đem được chỉ bất động một chỗ.
“Được rồi, được rồi.” Tần Uyển Linh để chiếc thùng xuống dịu dàng vuốt lại mái tóc có chút hỗn độn của Hiểu Quân: “Dì biết cháu có thể bê được, hơn nữa dì cũng biết cháu rất có khả năng, nhưng vừa rồi em trai bị thương bây giờ không có ai chăm sóc, nếu để cho mấy chú kia trông nom bọn họ nhất định sẽ lười biếng, cháu bằng lòng giúp dì trông nom em ấy thật tốt được không?” Tần Uyển Linh dùng phép khích tướng, biện pháp như vậy rất hữu hiệu đối với con trai cô, chắc đối với đứa trẻ hiếu thắng hơn này cũng có tác dụng.
Mày thật đáng ghét
Sáng sớm thứ hai Trần Hiểu Quân đã hấp tấp chạy đến trường học, cô vẫn cảm thấy tới trường chơi thích hơn một chút, ngày nào cũng có bao nhiêu bạn bè ở bên cạnh để cùng chơi, náo nhiệt hơn ở nhà nhiều. Cô vốn tưởng rằng có thể giống như trước đây khởi đầu tuần mới bằng sự vui vẻ, nhưng lần này cô không hề cao hứng một chút nào, vừa lên lớp đã bắt đầu mất hứng.
Tiếng chuông báo tiết học đầu tiên vừa vang lên thầy giáo đã đi vào trong lớp, trong tay còn dắt theo một người cô rất không muốn gặp.
“Những người bạn tốt à, hôm nay lớp chúng ta đón một bạn học mới, chúng ta cùng nhau vổ tay hoan nghênh bạn ấy nào!” Thầy giáo trẻ tuổi dịu dàng nói, các học sinh nghe vậy cũng bắt đầu vỗ tay. Bọn họ đã sớm thấy được nam sinh thoạt nhìn nhỏ bé kia rất đáng yêu.
“Trình Hiểu Quân, con…” Thầy còn chưa dứt lời đã thấy Trần Hiểu Quân đứng lên đáp “Có ạ!”
Tính nóng của Quân Quân! Xà Âm biết độ nóng tính của Quân Quân rất lớn, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Lúc ở nhà trẻ cô đã từng được chứng kiến một lần, không bao giờ muốn thử lại nữa. Mặc dù khi hai người trở thành bạn thân sau này, Quân Quân chưa từng tức giận hoặc phát tiết lên cô, nhưng cô cũng không hề muốn chọc Quân Quân tức giận để thành bom thối, cũng không hề muốn nói thêm về đề tài này nữa, biết điều đi học một chút vậy.
Ghê tởm! Sao có thể như vậy, tên chán quỷ này lại trùng tên với mình, cho dù có một chữ giống cô cũng không được! Trần Hiểu Quân mất nguyên một ngày suy nghĩ đi suy nghĩ lại mới có thể vượt qua vấn đề này…
Giờ tan học xế chiều Trần Hiểu Quân đang chuẩn bị cùng Xà Âm về nhà, nhưng lại ngoài ý muốn thấy ba tới đón mình. Còn có dì nữa!
“Ba!” Trần Hiểu Quân bỏ lại Xà Âm chạy tới chỗ ba Trần, “Con không muốn tên là Trần Hiểu Quân nữa, con muốn đổi tên.”
Ba Trần bị yêu cầu đột ngột của con gái khiến lông mày nhăn lại: “Tại sao lại muốn đổi tên, cái tên này không tốt sao?”
“Không cần biết được hay không, không tốt một chút nào.” Trần Hiểu Quân đáp lại rất vô lý, nháo nhào khua tay.
Tần Uyển Linh đứng cạnh kinh ngạc nhìn ba Trần rồi lại nhìn nhìn con trai mình ở cách đó không xa: “Ngày hôm qua tôi quên hỏi, con gái của anh tên là Trần Hiểu Quân?” Nếu như đúng theo lời Trần Hiểu Quân mà nói…, “Chẳng lẽ là bởi vì…”
Này, chạy mau đi
Nháy mắt, hai năm đ