Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bá Nữ Khiêm Quân

Bá Nữ Khiêm Quân

Tác giả: Nhâm Thủy Yên Vân

Ngày cập nhật: 04:07 22/12/2015

Lượt xem: 1341367

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1367 lượt.

Nhà Trần Hiểu Quân và Lương Âm cách nhau không xa, nhưng đi từ hướng quán trà thì lại phải đi theo hai hướng trái phải khác nhau. Sau khi chào tạm biệt thì chỉ còn lại Trần Hiểu Quân và Trình Hiểu Quân cùng nhau về nhà.
Dọc đường đi hai người không ai nói chuyện với ai. Trình Hiểu Quân thấy vậy khó hiểu, tâm trạng Quân Quân sao tự dưng kém vậy? Thấy cô không muốn nói chuyện đành bước nhanh lên đi bên cạnh cô: “Quân Quân! Cậu sao vậy?” Lần trước lúc đi tinh thần Quân Quân còn rất tốt, lúc nãy cũng vậy, bây giờ lại đột nhiên không nói câu nào là sao?
Trần Hiểu Quân đi hai bước rồi dừng lại quay người hỏi: “Có phải cậu….” Trần Hiểu Quân không biết phải làm sao diễn đạt tâm trạng thấp thỏm, phức tạp của mình. Cô không phải đồ ngốc. Lúc nãy cùng Lương Âm trò chuyện cô đã có suy nghĩ này “Cậu thích cậu ấy…?”
Đối với câu hỏi không đầu không đuôi như vậy, Trình Hiểu Quân nhất thời ngớ ra: “Thích cậu ấy?… Quân Quân cậu nói ai vậy?”
Trần Hiểu Quân cảm thấy đầu óc ong ong, rối loạn. Vấn đề rõ ràng như vậy mà tên quỷ đáng ghét này còn cố tình hỏi: “Còn có thể là ai nữa! Âm Âm đó.”
“Âm Âm?” Trình Hiểu Quân hơi giật mình nhưng nhanh chóng che giấu, kiên quyết phủ nhận: “Làm sao tớ có thể thích Lương Âm được chứ.”
“Không thích?” Trần Hiểu Quân vẫn nghi ngờ hỏi: “Không thích thì tại sao lúc chiều các cậu lại đi cùng nhau, tại sao ở quán trà lại liếc mắt đưa tình, còn nữa Âm Âm cứ nhìn cậu muốn nói gì đó lại thôi?” Cô đã cảm thấy lạ, bây giờ nghĩ lại cũng chỉ có một khả năng. Càng nghĩ Trần Hiểu Quân càng giận. Tên đáng ghét này ở trường chưa từng thấy yêu ai… cũng không có tin đồn tình ái gì… ngoài mình? Chẳng lẽ trước giờ cậu ta vẫn luôn thích Âm Âm mới không chịu yêu ai. Chắc chắn là như vậy. Trần Hiểu Quân gần mực thì đen hàm hồ đoán.
Cùng xuất hiện? Không phải đã nói là tình cờ gặp rồi sao! Liếc mắt đưa tình? Có điều khó nói? Trình Hiểu Quân thấy bản thân mình giờ khắc này có miệng cũng khó trả lời: “Quân Quân, cậu đừng nghĩ linh tinh. Tớ căn bản chưa từng thích Âm Âm.” Trình Hiểu Quân nóng xong cũng lo lắng. Anh không muốn Quân Quân hiểu lầm càng không muốn ai đó suy diễn linh tinh.
“Cậu không thích?” Trần Hiểu Quân vẫn không tin: “Tôi không tin. Các cậu nhất định đang giấu tôi chuyện gì đó.” Âm Âm hôm nay nhìn quỷ đáng ghét rất lạ chắc chắn là phải có nguyên nhân. Hơn nữa Âm Âm… nhiều năm như vậy bênh vực tên đáng ghét này không biết bao nhiêu lần… còn có cái câu lần trước Âm Âm nói qua điện thọai làm cô lo lắng khổ sở rất lâu…chẳng lẽ?
“Cậu không thích Âm Âm?” Trần Hiểu Quân hỏi lại.
“Tớ thật sự không có thích Âm Âm. Quân Quân cậu phải tin tớ!” Trình Hiểu Quân mặc kệ balo cồng kềnh, giữ chặt lấy tay Trần Hiểu Quân như sợ cô sẽ lại một lần nữa bỏ chạy chỉ để cho anh một bóng lưng.
“Cậu không thích Âm Âm…” Trần Hiểu Quân chăm chú nhìn Trình Hiểu Quân. “Âm Âm thích cậu phải không?”
Trình Hiểu Quân suy sụp buông tay. Cuối cùng Quân Quân cũng biết rồi, nhưng mà “Quân Quân! Cậu phải tin tớ. Từ trước đến nay tớ chưa từng thích Lương Âm, về sau cũng không thể thích cậu ấy. Cậu quên chuyện này đi có được không?” Lương Âm là bạn tốt nhất của Quân Quân. Nếu Quân Quân vì Lương Âm mà cự tuyệt mình, hay là vì ghét bỏ mình đã làm tổn thương Lương Âm, như vậy cuối cùng cũng chỉ có một kết quả duy nhất. Không được! Nhất định không thể như vậy. Trần Hiểu Quân cúi đầu không nói. Trình Hiểu Quân thấy vậy càng gấp gáp hơn, trong lòng lo sợ cô vì chuyện này mà không để ý đến anh nữa. Anh giữ chặt lấy tay Quân Quân khẩn cần: “Quân Quân! Quên chuyện này đi được không?”
“Làm sao mà quên được chứ?” Trần Hiểu Quân hất tay Trình Hiểu Quân ra. “Âm Âm là bạn tốt nhất của tôi. Cậu ấy thích cậu mà đến bây giờ tôi mới biết. Tại sao hết lần này đến lần khác đều là cậu. Tôi làm sao có thể quên được chứ? Trình Hiểu Quân, cậu là tên khốn khiếp.” Trần Hiểu Quân nói xong cũng không nhịn được mà bật khóc. Vì sao lại đúng lúc mình vừa mới hiểu được trái tim mình lại xảy ra chuyện Ô Long (dở khóc dở cười) như vậy chứ. Không muốn nhìn thấy câu ta nữa, Trần Hiểu Quân nhanh chóng chạy thẳng về nhà.
“Quân Quân!” Trình Hiểu Quân không từ bỏ ý định, vội đuổi theo. Anh không cam lòng để Quân Quân bỏ đi như vậy, vất vả lắm mới đổi lấy được một chút hy vọng không thể để vuột mất. “Quân Quân! Tớ không thích Lương Âm, chưa bao giờ thích cậu ấy. Từ trước đến nay tớ chỉ thích có một người. Người đó chính là cậu.”
Trình Hiểu Quân gắt gao ôm chặt Trần Hiểu Quân vào lòng, nói ra tình cảm đã cất giấu bao năm qua. “Mặc kệ là ai, tớ vẫn chỉ thích cậu, chưa từng thay đổi.” Trình Hiểu Quân thấy Quân Quân không đẩy mình ra liền nới lỏng vòng tay, nhìn sâu vào mắt cô nói “Quân Quân! Hãy tin anh, cũng như tin tưởng chính mình. Không chỉ có anh thích em mà chính em cũng có thích anh.”
Trần Hiểu Quân lúc nghe thấy Trình Hiểu Quân nói thích mình thì trong lòng bắt đầu dao động, bắt đầu luyến tiếc, nhưng anh lại nói “em cũng thích anh” làm cho tâm trạng của cô đột ngột thay đổi. Cô không dám thừa nhận đây là sự thật. Cô tức giận nói “Cậ


Disneyland 1972 Love the old s