Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bà Xã Của Anh Thật Tham Ăn

Bà Xã Của Anh Thật Tham Ăn

Tác giả: meomeoxinhxinh

Ngày cập nhật: 03:36 22/12/2015

Lượt xem: 134624

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/624 lượt.

ghĩ bản thân mới vừa rồi đồng ý với Nhan Như như vậy không biết là đúng hay sai, nếu mọi chuyện hỏng bét, không biết cô có thể hứng nổi lửa giận của Đông Nhật Dương được hay không?
Cô từ từ chui vào chăn, rất tự nhiên mà tựa sát vào trong ngực người đàn ông đang ngủ say, tuy người đàn ông kia đang ngủ say sưa nhưng đôi tay giống như vẫn có ý thức, bất giác đem cô ôm vào trong ngực, giống như đây là chuyện cực kỳ tự nhiên.
Hai ngày sau, Thủy Y Mễ theo sự phân phó của Nhan Như đi thuê một phòng để ở, về phần những chuyện khác chỉ giao cho cô ấy đi làm là được rồi, còn cô chỉ cần thoái mái ổn định nghỉ ngơi ở chỗ này mấy ngày…
Sau khi Thủy Y Mễ vô duyên vô cớ biến mất một ngày, Đông Nhật Dương mới phát hiện có cái gì đó không đúng.
"Mọi người không ai biết vợ con đi đâu sao?" Đông Nhật Dương vẫn cố gắng duy trì sắc mặt hòa nhã với người nhà, đáng tiếc hiệu quả quá nhỏ.
Một bên hắn vừa mắng, vừa lo lắng an nguy của cô, cô ngây ngốc lại đơn thuần, ai dám chắc cô sẽ không bị người ta lừa, nếu như thật sự cô gặp phải nguy hiểm, nói không chừng đang chờ hắn tới cứu !
Nghĩ tới đây, lo lắng trong lòng Đông Nhật Dương càng thêm tăng thêm, hắn vội vàng gọi điện thoại cho bạn tốt.
"Thịnh Thiên, tớ không tìm thấy vợ tớ đâu, cậu nhanh giúp tớ tìm một chút đi."
"Bà xã của cậu mất tích?" Âm thanh kinh ngạc của Thịnh Thiên từ đầu dâu bên kia truyền đến, "Cậu đuổi cô ấy đi sao?"
"Tớ không bao giờ làm ra cái chuyện nhàm chán như vậy, nhanh lên giúp tớ tìm cô ấy đi!" Đông đại thiếu gia hét lớn vào điện thoại.
"Biết rồi, lập tức phái người đi tìm giúp cậu." Thịnh Thiên bây giờ Đại Thiếu Gia hắn thật sự nổi giận rồi, Đông đại thiếu gia từ trước đến giờ luôn là mang mặt dịu dàng giờ này lại không để ý hình tượng mà hô to voái hắn, có thể thấy được cậu ta có bao nhiêu gấp gáp.
Đông Nhật Dương đi dạo một vòng khắp thành phố lớn vẫn không có một chút thong tin nào về Thủy Y Mễ, hôm sau, hắn gạt bỏ hết tất cả các công việc, phái rất nhiều trợ thủ đi tìm vợ.
Đông gia lúc này cũng bắt đầu nóng nảy, từ trên xuống dưới vội vã tìm Thủy Y Mễ, vậy mà, mọi người nỗ lực một ngày cũng không có kết quả gì.
Đông Nhật Dương hết sức hoang mang, trước đó hắn chưa từng có cảm thấy sợ hãi , hắn không thể tin được, một con người sao lại có thể biến mất như vậy?
Cho đến ngày thứ ba, Đông Nguyệt Nha nhận được một cuộc điện thoại, lúc này chuyện Thủy Y Mễ mất tích mới có chút manh mối.
"Alo, ai đó?" Đông Nguyệt Nha đang ở trong nhà, chờ đợi người nhà trở lại báo cáo tin tức của Thủy Y Mễ.
"Nguyệt Nha, là chị." Âm thanh Nhan Như vang lên bên tai Đông Nguyệt Nha
"Chị Nhan Như?" Đông Nguyệt Nha từ trên ghế salon đứng lên, "Chị trở về nước rồi?"
"Đúng vậy a, không phải là em rất hi vọng chị trở lại sao?" Nhan Như cười nói: "Như thế nào, chẳng phải hai ngày nay mọi người tìm Thủy Y Mễ đến điên đảo sao?"
"Lời này của chị là có ý gì?" Đông Nguyệt Nha bắt đầu lo lắng, có loại dự cảm xấu.
"Chị gọi điện thoại là để nhờ em nói lại với anh trai em một tiếng, nếu muốn gặp vợ thì ngày mai đến khách sạn Thế Kỷ tìm chị."
"Chị Nhan Như, chị bắt cóc chị dâu em?" Đông Nguyệt Nha hô lớn: "Làm sao chị có thể làm như vậy!"
"Việc này không phải là rất hợp ý của emsao? Nguyệt Nha, không phải là em không muốn thừa nhận cô ấy là chị dâu em sao? Thế nào vào lúc này lại nhận?" Nhan Như cười nhạt giễu cợt nói: "Hiện tại chị đang giúp em trừ đi cái đinh trong mắt, không tốt sao?"
"Đây là phạm pháp!" Đông Nguyệt Nha gấp gáp hướng về phía điện thoại quát: "Mặc dù em không muốn cô ta làm chị dâu em, nhưng em không muốn thương tổn cô ta, chị Nhan Như, chị nhanh thả cô ấy ra đi, em bảo đảm sẽ không nói ra vói ai đâu."
"Không, chị gọi điện thoại tới là muốn em nói cho Đông Nhật Dương biết, nhớ, sáng sớm ngày mai mười giờ tại quán cà phê của khách sạn Thế Kỷ, nếu như không đến thì chị cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu." Nói xong, Nhan Như không cho Đông Nguyệt Nha cơ hội nói chuyện liền cúp điện thoại.
"Chị Nhan Như , chị Nhan Như. . . . . ." Đông Nguyệt Nha gấp đến độ giơ chân, dùng sức gọi to cái tên Nhan Như.
Lần này nên làm cái gì đây, thật không ngờ mọi chuyện lại biến thành thế này, nguy rồi, lần này nếu như anh trai biết chuyện cô bí mật gọi Nhan Như trở về thì cô chết chắc, cô bây giờ cần phải làm gì cũng không biết, nếu Thủy Y Mễ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì lương tâm của cô nhất định sẽ rất bất an……..cô nên làm cái gì đây?
Đông Nguyệt Nha không ngừng đi tới đi lui trong đại sảnh, đang do dự là có nên hay không gọi điện thoại nói cho Đông Nhật Dương biết, cuối cùng, sau khi đấu tranh nội tâm hồi lâu, vẫn là không tránh khỏi lương tâm khiển trách, cô quyết định đem sự thật nói hết cho Đông Nhật Dương.
"Chết thì chết."
Sau đó, cô bấm số điện thoại của Đông Nhật Dương, đem lời nói của Nhan Như nói lại hết với hắn. Sau khi Đông Nhật Dương tức giận cúp điện thoại cuả em gái liền gọi điện thoại cho Thịnh Thiên.
"Thịnh Thiên, cậu tra một chút ghi chép nhập cảnh của Nhan Như, thuận tiệ