
Tác giả: Phác Hi
Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015
Lượt xem: 1341087
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1087 lượt.
hể nhận ra ánh mắt phức tạp, thật lâu sau mới nghe thấy giọng nói không gợn sóng của hắn vang lên: “Mệt thì đi ngủ đi.”
Cô bé kia nghe thấy nên cong đôi mắt tinh khiết lên cười, cực kì thành kính cầm lấy tay Nam Khôn, mượn lực chồm lên muốn hôn môi hắn.
“…” Vẻ mặt Nam Khôn bất đắc dĩ, rõ ràng nhóc con này đã hiểu sai rồi.
“Tự mình em ngủ đi.” Cánh tay dài của hắn nhấc lên, không nặng không nhẹ chống lên bả vai cô gái, ngăn cản sự tán tỉnh của cô.
Sắc mặt cô gái sững sờ, giống như không thể hiểu được tâm tư của Nam Khôn, đôi mắt sáng long lanh tràn đầy mờ mịt.
“Nghe lời” Nam Khôn bị ánh mắt mờ mịt pha chút thất vọng của cô chọc cười, thật sự rất muốn không cần quan tâm gì mà một ngụm “ăn” lấy món quà này của Simon, sau đó hơn phân nửa là “không thể tiêu hóa” nhỉ?
Hắn vẫn chưa đói khát đến mức phải uống rượu độc giải khát, tối thiểu khi chưa thật sự xác định được vật cưng này có mềm mại vô hại như hắn thấy không, hắn sẽ không có hứng thú phát sinh chuyện gì với cô.
Đối với một vật cưng đã trải qua huấn luyện đặc biệt mà nói, lời nói của chủ nhân chính là thánh chỉ không thể cãi lại.
Cho nên, mặc dù khó hiểu với quyết định của Nam Khôn nhưng Aki cũng không hỏi thêm câu nào, cô chỉ biết phục tùng vô điều kiện.
Cho nên, hai phút sau, Nam Khôn chứng kiến cô bé kia tự mình cởi dây lưng, vén chăn lên, bò lên giường, lễ phép chúc mình ngủ ngon, tiện thể còn chừa lại cho mình một khoảng giường thật lớn.
Ánh sáng cam nhu hòa chiếu rọi lên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn lộ ra ngoài chăn của cô, dáng ngủ an tĩnh khiến cô thoạt nhìn vô cùng ngây thơ đáng yêu.
Nam Khôn chống lấy cằm, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, từng biểu lộ rất nhỏ trên gương mặt cô bé kia đều bị hắn thu nạp vào tầm mắt.
Hắn nghĩ, nếu như cô nhóc trước mắt thật sự thuần lương vô hại như vậy, giữ lấy cô nàng bên cạnh cũng không có gì là xấu, coi như nuông chiều một tiểu tình nhân, ít nhất khi thấy phiền não cũng có thể dùng để tiêu khiển.
Phải biết rằng không phải tình nhân nào cũng dịu dàng ngoan ngoãn nghe lời như cô bé này, lại còn…xinh đẹp khiếp người như vậy.
Đêm càng sâu, trong căn phòng yên tĩnh không một tiếng động chỉ còn lại nhịp thở nhẹ nhàng của hai người.
Người đàn ông cầm trong tay điếu thuốc đã cháy được một nửa đặt vào gạt tàn thuốc, đứng dậy đi vào phòng tắm. Nhưng hắn lại không phát hiện ra, không đến hai phút sau khi hắn đóng cửa lại, cô bé vốn “đang ngủ say” trên giường lại đột nhiên mở mắt ra, hàng mi thật dài cùng đôi mắt kia thông minh trong suốt lạ thường.
“8 giờ tối mai vũ khí của Xích Thủy sẽ thử nghiệm ở khu A, liệt kê nó ra.” Một giọng nói thông qua thiết bị điện tử bằng kim loại thông qua tai nghe chui vào tai cô.
Người kia tên là Mục Hàn, đội trưởng đội “Liệp Ưng” chi cục 9 cục an ninh, đồng đảng kiêm đồng sự của cô.
Dưới lớp mặt nạ
Nước Z, thành phố K
Đêm nhuộm một màu mực, bóng tối cùng sự tĩnh mịch bao vây toàn bộ thế giới ngoài cửa sổ, căn biệt thự của vị chỉ nhà họ Nam rộng rãi khí thế như một cung điện, bên trong đèn đuốc sáng trưng, vô cùng nào nhiệt.
Từ khi lão gia chết tới giờ, con cháu nhà họ Nam lần đầu tiên mở cuộc họp gia đình chỉnh tề như vậy.
Trớ trêu thay, hôm nay bọn họ có thể tề tự ở đây không phải bởi vì di huấn của lão gia hoặc là Nam Khôn gọi tới mà là vì một đứa con hoang.
Trong di chúc của lão gia có một điều khoản là sau khi chết, 5% trên toàn bộ tài sản danh nghĩa của ông sẽ để lại cho đứa cháu trai đầu tiên của nhà họ Nam, trước khi đứa trẻ chưa ra đời, những cổ phiếu cùng tiền mặt kia do đoàn luật sư của nhà họ Nam và Nam Khôn đồng quản lý, sau khi đứa trẻ sinh ra sẽ giao cho người giám hộ trên pháp luật của nó cho đến khi nó đủ 18 tuổi.
Vẻ mặt của mỗi người nhìn bé đều không giống nhau, hoặc oán độc, hoặc phẫn hận, hoặc không cam lòng, hoặc thương tâm, hoặc không quan tâm, hoặc có chút hả hê…Có thể nói là biểu cảm đặc sắc.
Nam Khôn ngồi giữa ghế sofa im lặng đảo bản xét nghiệm ADN trong tay, vẻ mặt quá mức nghiêm túc khiến khí thế ngạo nghễ bừng bừng càng làm tôn vẻ ngoài anh tuấn mà lạnh lùng sắc bén, cho dù theo mọi góc nhìn sang cũng khiến cho mọi người có cảm giác tôn quý.
***
Hình Thiên vừa gõ bàn phím vừa nói với Mục Hàn: “Lão đại, sắp đến giờ rồi mà Du nhi còn chưa tới, có cần liên lạc với cô ấy không?”
Mục Hàn lắc đầu, giọng điệu chắc chắn mười phần: “Cô ấy có thể ứng phó.”
Quả nhiên, anh vừa dứt lời thì bên cạnh cửa truyền đến tiếng bước chân cực kì nhỏ.
Hình Thiên cùng Mục Hàn đồng thời quay đầu lại, đập vào mắt chính là Triển Du mặc trang phục dạ hành màu đen. (chính là Aki)
“Hì…tay nghề của Diệt Tuyệt sư thái ngày càng biến thái nha, nửa tháng trước người em nhìn thấy chính là chị gái, chỉ chớp mắt đã biến thành một Lolita, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt này xem…cho anh Thiên thử một chút nào.”
Khuôn mặt của Triển Du đã trải qua cuộc phẫu thuật dịch dung bằng phân tử sinh học, không phải khuôn mặt thật của cô nhưng Hì