Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bà Xã, Em Không Ngoan

Bà Xã, Em Không Ngoan

Tác giả: Phác Hi

Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015

Lượt xem: 1341175

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1175 lượt.

h nhật gã, cho nên ý tứ trong câu nói kia của gã đã quá rõ ràng.
Người “bảo mẫu” chuyện ăn uống sinh hoạt hàng ngày của cô là một cô gái trẻ không đến 30 tuổi, còn toàn năng hơn cả người mày, văn võ song toàn, dọn dẹp phòng cũng giỏi, thấy Triển Du bước vào, cô ta không hề cảm thấy kinh ngạc, cũng không có ý ngăn cản, nhìn là biết trước đó đã được nhận lệnh. Triển Du cũng không để ý đến cô ta, hai người đều bận rộn, nhà bếp rộng như vậy ngoại trừ tiếng cắt thái cùng tiếng dầu mỡ thì hoàn toàn không nghe thấy bất kì tiếng nói chuyện nào của hai người.
Lúc Jason xuống Triển Du đã làm xong, món ngon đầy bàn nhưng gã chỉ thấy vị trí ngồi của mình chỉ có món mì ống.
Đối với sự bất kính của Triển Du, gã cũng không giận, sau khi ngồi xuống thì nếm thử tài nấu nướng của cô, vẫn là hương vị trong trí nhớ, vì vậy khóe miệng nở nụ cười, cầm ly rượu lên, không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn Triển Du.
Triển Du cảm nhận được tầm mắt của gã, trong lòng thấy chán ghét nhưng không biểu hiện ra ngoài, cầm ly rượu lên khẽ cụng ly với gã, sau đó ngửa đầu uống cạn.
Bữa cơm này không hề nghi ngờ là phi thường hài hòa.
Sau bữa tối nghỉ ngơi một lát, Jason tự mình chọn lấy cho Triển Du một chiếc váy màu xanh đậm có đai lưng, dây vai là một sợi xích đơn, còn trang bị khăn quàng cổ cho cô, cuối cùng còn sợ cô bị lãnh nên choàng thêm cho cô một chiếc áo khoác màu trắng, sau đó thật sự đưa cô ra ngoài.
Bọn họ không rời khỏi đảo mà đi đến một làng du lịch phía đông của đảo.
Triển Du biết nơi này có tên là “Đức Maria vô nhiễm nguyên tội” (tra gg sẽ rõ), nơi đó có những hoạt động giải trí và tiếng nói cười vui nhộn mà biệt thự của Jason không có, còn có những cửa hàng miễn thuế san sát nhau, bất kể là khách du lịch hay người dân địa phương đều rất nhiệt tình thân thiện.
Cả đảo đều nằm trong phạm vi khống chế của Jason, trên cổ tay Triển Du còn có thiết bị định vị không thể tháo ra được, tất nhiên gã sẽ không sợ Triển Du nhân cơ hội mà chạy mất. Lôi kéo Triển Du đi dạo một vòng quanh bãi cát rồi để Triển Du tự do hoạt động.
Đương nhiên, cái gọi là tự do hoạt động này cũng nằm trong phạm vị tầm mắt của gã.
Triển Du đứng trong đám người nghe biểu diễn trên đường xong, sau đó đến chỗ nước cạn chơi.
Jason lười biếng bắt chéo hai chân ngồi trên ghế, ánh mắt cực nóng chăm chú đuổi theo hình bóng xinh đẹp phía xa, đôi mắt xếch nửa khép nửa mở, hàng lông mi dày rậm che mất thần sắc trong ánh mắt gã, hoàn toàn làm cho người ta không đoán ra gã đang nghĩ gì.
Hơn 10 phút sau Triển Du rất tự giác đi về, trên đường đi xuyên qua đám người bởi vì “không nhìn đường” nên bị một người đụng vào.
Vệ sĩ thấy thế lập tức xông tới nhưng Jason lại giơ tay lên, tâm trạng vui sướng nói: “Không sao đâu.”
Triển Du trở lại quán bar, lúc đi ngang qua Jason bị gã kéo tay lại, nhất thời không đề phòng nên ngã ngồi trên đùi gã.
“Đụng phải có đau không?”
Jason không để ý đến sự giãy giụa của cô, ngón tay thon dài đẩy áo khoác của cô ra, mượn việc kiểm tra “vết thương” che giấu ý định sờ mó bả vai trần trụi mượt mà của cô, một lát sau càng không hề kiêng nể gì, ngậm cả vành tai của cô không coi ai ra gì mà hôn lên.
Triển Du nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không thể nhịn được nữa, trầm giọng nói: “Buông ra!”
Jason từ chối không nghe thấy, nụ hôn càng càn rỡ hơn.
Hai gò má Triển Du đỏ ửng, xấu hộ giận dữ gầm nhẹ lên: “Anh muốn tôi thải ra trên người anh à?! Buông ra!”
Lúc này người nào đó mới ngừng động tác, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Triển Du, trán đổ mồ hôi lạnh mới biết vừa rồi sao cô lại vội vã như vậy, quan tâm hỏi: “Bụng không thoải mái hả?”
Triển Du không thèm nhìn gã một cái, đứng dậy đi thẳng vào toilet phía sau quán bar.
Jason cũng không tức giận, giương cằm lên, vệ sĩ tinh mắt lập tức yên lặng đi theo sau.
Triển Du biết vệ sĩ đang theo sau, cũng không có ý quay đầu lại quát lớn, bước thật nhanh vào nhà vệ sinh nữ, khóa cửa lại, lấy chiếc điện thoại vừa trộm được trong túi ra, gỡ pin xuống, đợi năm giây rồi gắn pin lại, đồng thời đè phím “âm lượng +” cùng “khóa nguồn” để cho điện thoại đi vào trạng thái recovery. Sau đó lại nhấn tổ hợp phím “âm lượng +” cùng “âm lượng –“, rất nhanh mà hữu hiệu để loại trừ số liệu người sử dụng. (Recovery là phần khởi động đặc biệt của điện thoại, tra gg để biết rõ hơn nhá)
Khởi động điện thoại lần nữa thì điện thoại đã trực tiếp ở trạng thái ban đầu, không bị mật mã gì đó hạn chế.
Điện thoại này không có dịch vụ cuộc gọi quốc tế, Triển Du lên mạng down phần mềm Skype, sau khi cài xong thì đăng nhập vào tài khoản của mình.
Những bước này trước kia cô đã thực hiện vô số lần, nhưng chưa lần này khẩn trương như vậy, lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi, trán cũng xuất hiện từng mảng mồ hôi lạnh. Đến khi nhấn số điện thoại của Mục Hàn bởi vì quá căng thẳng mà nhấn sai hai lần.
Đợi đến khi điện thoại đã được kết nối, trái tim của Triển Du cũng sắp nhảy ra khỏi yết hầu, chắn ngang khiến cô dường như không thể phát ra âm thanh.






Teya Salat