
Tác giả: Thần Hi
Ngày cập nhật: 03:53 22/12/2015
Lượt xem: 134568
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/568 lượt.
MỞ ĐẦU
"Nhanh một chút, ngày mai là ngày bán hàng từ thiện. Mọi người hợp sức đem nơi này sửa sang lại cho sạch sẽ." Lão viện trưởng chỉ huy tất cả bọn trẻ.
Trong cô nhi viện với diện tích nột trăm bốn mươi bốn mét vuông, có tất cả ba mươi đứa trẻ lớn nhỏ.
Mỗi người cầm lấy một cái khăn lau, lau lau bên này, chùi chùi bên nọ, đem trong ngoài sửa sang sạch sẽ. Thần sắc trên mặt tràn đầy mong đợi.
"Nơi này còn có thể tiếp tục tồn tại được hay không, liền phải xem số kinh phí kiếm được từ hoạt động bán hàng từ thiện vào ngày mai rồi." Lão viện trưởng lo lắng thở dài, trên mặt tràn ngập thần sắc không đành lòng, tiết lộ rõ tâm tình của bà lúc này.
Từ cửa truyền đến một giọng nói non nớt, ngọt ngào. Một bé gái vẻ mặt xán lạn với nụ cười rực rỡ chạy nhanh về phía bà. Trên người bé mặc một chiếc váy quá khổ, vốn là màu hồng xinh đẹp nhưng bởi vì cũ rách mà trở nên xỉn màu, phía trên còn có những mảng chắp vá.
Cô bé tức giận thở hổn hển xông về phía lão viện trưởng, vươn cánh tay nhỏ bé, ngắn ngủn ôm lấy bà. Đôi mắt to trong trẻo liên tục chớp nháy. Trên mặt, má lúm đồng tiền cũng theo đó hiện ra.
"Tiểu Oanh, cẩn thận một chút, coi chừng ngã."
Lão viện trưởng ngồi xổm người xuống, lấy khăn tay trong túi áo lau mồ hôi trên mặt cô bé.
"Viện trưởng bà bà*, người xem."
Bộ dạng cô bé giống như đang hiến trân bảo, cẩn thận từng li từng tí lấy ra đồ vật đang giấu ở trong áo.
"Là cháu làm a!"
Xuất hiện trước mắt lão viện trưởng là một con rối hình thù kỳ quái, phía trên còn lưu lại một vết máu, xem ra là lúc bị kim đâm vào tay tạo thành.
"Đây là Tiểu Oanh làm sao? Thật đáng yêu."
"Dạ, mọi người nhất định sẽ rất ưa thích búp bê do Tiểu Oanh làm." Cô bé hưng phấn lớn tiếng nói.
"Đúng vậy! Bọn họ nhất định sẽ rất ưa thích búp bê của Tiểu Oanh. Đây là do Tiểu Oanh thật vất vả mới hoàn thành." Lão viện trưởng hòa ái gật đầu.
Vừa nghe đến lão viện trưởng ca ngợi, cô bé vui mừng huơ tay múa chân.
Ở trong cô nhi viện, bé nhỏ tuổi nhất, cá tính đơn thuần nhất, ngây thơ nhất. Gương mặt hồng hào của bé càng thêm đáng yêu làm cho người ta vừa nhìn liền yêu thích.
"Vậy cháu còn phải làm thêm."
Cô bé khẽ hôn lên mặt lão viện trưởng, nhanh chóng muốn xông ra bên ngoài.
"Tiểu Oanh, chờ một chút." Cô bé vừa chạy tới cửa liền nghe thấy tiếng cô gái xã công gọi lại.
"Chị Tuệ Tuệ, có chuyện gì không?"
Cô bé dừng bước, quay đầu lại.
"Tay của em cũng bị thương, không cần làm nữa có được không? Như vậy chị Tuệ Tuệ sẽ rất đau lòng."
Tuệ Tuệ đi đến, kéo lấy bàn tay cô bé, nhìn những lỗ kim trên ngón tay cô bé.
"Nhưng. . . . . ."
Cô bé chu miệng lên nhìn lão viện trưởng ở phía sau. Bé muốn làm nhiều một chút thì bà nội có thể có quần áo mới mặc rồi.
"Tiểu Oanh, theo chị Tuệ Tuệ đi bôi thuốc. Nếu không để các anh chị lớn đang ở bên ngoài nhìn thấy tay cháu bị thương, bọn họ sẽ tức giận a!" Lão viện trưởng gọi vài người ở bên ngoài vào để chăm sóc cho Tiểu Oanh và mấy đứa nhỏ.
"Dạ. . . . . ."
Nghĩ đến lần trước không cẩn thận té ngã, hai chân chảy máu. Sau đó bị các anh chị lớn mắng cho một trận, cả người Tiểu Oanh bất giác co rúm lại.
Bé len lén nhìn người bên ngoài, tâm không cam tình không nguyện gật đầu.
"Tốt, ngoan."
Lão viện trưởng hài lòng xoa đầu cô bé, bảo xã công bên cạnh dẫn cô bé đi bôi thuốc.
Lão viện trưởng nhìn cô bé, trong lòng tràn đầy cảm khái.
Những đứa nhỏ nơi này luôn thành thục, lễ độ, biết giúp đỡ lẫn nhau, chăm sóc người nhỏ yếu. Nếu như có thể, bà hi vọng ông trời có thể giúp họ, đừng làm cho bọn họ rơi vào khốn cảnh không nhà để về, buộc phải chia rẽ.
"Tiên sinh, đã đến."
Một chiếc xe hơi màu đen cao cấp dừng sát ở cửa cô nhi viện, tài xế lập tức đem cửa xe mở ra.
Mặc Kính Viễn xuống xe, nhìn phòng ốc cũ kỹ trước mắt, rồi nhìn bọn nhỏ đứng ở cửa nghênh đón bọn họ đến, trên mặt lộ ra nụ cười.
"Xem ra nơi này thay đổi không ít." Bên cạnh là vợ hắn — Giang Tình, vẻ mặt cảm thán.
Trước khi đi Mỹ, cô cùng chồng cũng đã từng tới thăm qua. Không nghĩ tới lần này trở lại, cảnh tượng không còn như xưa nữa. Căn phòng vốn trắng tinh nay nhiễm đầy bụi bẩn. Những thiết bị trò chơi của bọn nhỏ bởi mưa gió quanh năm mà trở nên sét gỉ không chịu nổi. Chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ biết được bọn nhỏ phải sinh hoạt trong hoàn cảnh khó khăn đến cỡ nào.
"Đúng vậy! Chúng ta thật đã trở lại rồi."
Mặc Kính Viễn ôm vai vợ, hai người nhìn nhau cười.
Nơi này chính là nhà hắn, những đứa bé cũng giống như người thân của hắn. Hắn không thể thờ ơ làm ngơ để bọn nhỏ tự sinh tự diệt.
Chẳng ai ngờ được, vị tổng giám đốc nắm trong tay tập đoàn tài chính toàn cầu Mặc thị, lại lớn lên tại cô nhi viện này.
Vừa sinh ra, hắn liền bị vứt bỏ ở đầu đường. Là Lão viện trưởng đã thu dưỡng hắn. Mười sáu tuổi, hắn rời khỏi nơi này bắt đầu lăn lộn ngoài xã hội, xây dựng các mối quan hệ, gầy dựng sự nghiệp của chính mình.
Hai mươi bốn tuổi, dựa vào đầu óc thông minh linh mẫn cùng sức phán đoán tinh nhuệ, hắn mở một công ty. Lúc đầu ch