
Tác giả: Tô Cẩn Nhi
Ngày cập nhật: 03:47 22/12/2015
Lượt xem: 1342015
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2015 lượt.
ng, dường như chuyện này cô cũng đã đoán được, sau đó trên mặt cô hiện lên nụ cười kỳ quái.
Cười, ẩn tình gì cũng không có, chỉ đơn thuần là cười, nhưng giờ phút này, đáy lòng ông Chu lại cảm thấy không yên, luôn cảm thấy nụ cười này có chút gì đó khiến ông không được thoải mái.
Giống như, nụ cười đó là của một người luôn cao cao tại thượng, khiến ông lập tức cảm thấy, những hèn mọn ông vững vàng che giấu tận sâu trong tâm can đều bị nhìn thấy, khiến cho ông không khỏi có cảm giác mình thật ti tiện.
Nghiêm Hi nhìn thấy trong mắt ông Chu dần dần có nét không vui, liền thu lại nụ cười trên mặt, sau đó bày ra bộ dạng khổ sở, vài lần mở miệng định nói, cuối cùng lại nuốt trở vào, thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Chu lão gia, ngài không hài lòng về phương án của công ty chúng tôi sao?”
Ông Chu nhìn nét mặt bình tĩnh của Nghiêm Hi, trong lòng càng không thích cô, ông thật sự không thích cô gái quỷ dị này, lông mày ông nhướn lên thật cao, giọng nói càng thêm cứng nhắc: “Tôi nói rồi, chúng tôi không cần!”
Nghiêm Hi cảm nhận được trong lời nói của ông không còn che giấu sự chán ghét liền muốn cười, thật đúng là, chẳng lẽ chỉ có ngần ấy kiên nhẫn thôi sao?
Ánh mắt cô bỗng nhiên bị một khung hình trên bàn sách thu hút, trong mắt cô lúc này không có cười nhạo, ánh mắt trong veo, nhìn cô như tùy ý muốn đứng dạy, nhưng lại cực kỳ không cẩn thận mà làm đổ khung hình.
Không Được Ăn Bánh Phô Mai, Thật Thê Thảm.
Mặt ông Chu lập tức tối sầm lại, tức giận đứng lên, không khống chế được mình, giọng nói run rẩy: “Cô đang làm cái gì vậy?”
Nghiêm Hi kinh ngạc trước sự run rẩy của ông Chu, tay cô đã sớm hơn một bước cầm tấm hình kia lên, trong hình là một người phụ nữ tóc dài đang ôm một đứa con nít cười rất hạnh phúc, đôi mắt Nghiêm Hi bỗng chốc không thể dời đi.
Ông Chu tức giận đoạt lấy khung hình, cười lạnh: “Quả nhiên là người có xuất thân thấp hèn, một phép tắc cơ bản cũng không hiểu, đừng tưởng rằng khí chất quý tộc có thể ngụy trang được, cô có thể giả bộ đựợc một lúc, không lẽ lại có thể giả bộ được cả đời, cô nên hiểu rõ vị trí của mình là ở đâu, nên biết thân biết phận một chút đi!” Nói xong cũng không thèm nhìn Nghiêm Hi, ông ngồi xuống nhìn vào tấm hình.
Ông Chu nhìn tấm hình, cẩn thận từng li từng tí, giống như tay của ông thật sự đang cầm tay của người phụ nữ kia, tay ông hơi run, lưu luyến không muốn rời đi. Đôi mắt Nghiêm Hi lóe lên tia kinh hãi.
Nghiêm Hi cong môi không vui, nói thầm: “Lý Lệ mới là em gái của anh, cô ấy mới phải gọi anh là anh trai?”
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại nhớ đến cậu bé luôn bảo vệ phía sau cô lúc cô còn nhỏ.
Nghiêm Hi ngẩng đầu nhìn Lý Duệ Thần, đôi mắt đã sớm bị bao phủ bởi một tầng sương mù, thật sự là anh trai sao?
Lý Duệ Thần nghe Nghiêm Hi nhắc đến Lý Lệ, mặt anh cứng đờ, bàn tay đổi thành vuốt ve, xoa xoa mái tóc Nghiêm Hi, trong mắt vẫn là cưng chiều, giống như bao hàm cả tình cảm sâu đậm, giọng nói cũng mềm mại hơn, giống như sợ cô sẽ bị anh dọa cho sợ.
“Nghiêm Hi, chúng ta đã quen biết lâu như vậy, em cũng giống như em gái của anh, đúng không?
Nhìn ánh mắt của Lý Duệ Thần không chút gợn sóng, êm ả như mặt hồ, chỉ cần một viên đá nhỏ, sóng sẽ tản ra, từng vòng tròn, từng vòng tròn nhộn nhạo.
Đáy lòng Nghiêm Hi thoáng chậm lại, giả bộ ho khan, nhìn về một hướng khác.
“Đúng rồi, thì ra là anh trai của Lý Lệ, không trách được.” Không trách được nhà họ Chu lại coi trọng người con dâu Lý Lệ này đến vậy, ngày đó trong phòng nghỉ, khi nhìn bộ lễ phục kia trong lòng cô vẫn còn chút buồn bực, đến hôm nay mới coi như hiểu hoàn toàn, tại sao nhà họ Chu lại coi trọng con dâu Lý Lệ như vậy.
Chỉ vì thế lực sau lưng Lý Lệ là Tập đoàn Thánh Đức?
A!
Trong mắt Nghiêm Hi lóe lên tia trào phúng, ban đầu bởi vì cô không biết thân phận của Lý Lệ, còn tưởng rằng nhà họ Chu tự nhiên đổi tính đổi nết, còn không nghĩ ra Lý Lệ đến tột cùng là có ma lực gì lại có thể làm cho tư tưởng môn đăng hộ đối của nhà họ Chu được giác ngộ, đón nhận người có xuất thân tầm thường là Lý Lệ.
Thì ra vẫn là như vậy thôi!
Lý Duệ Thần khẽ than thở, đưa tay dắt tay Nghiêm Hi, nhẹ nhàng nói: “Cô bé, đi thôi. Hôm nay bọn họ tìm em đến chính là vì chuyện này, thật là không có gì mới mẻ cả, anh cũng không thể không đến, xem ra, chỉ có đầu bếp của nhà họ Chu là không tệ, đến ăn một chút rồi hãy đi!”
Nghiêm Hi nhíu mày, vẻ mặt sợ hãi nhìn lại anh, cố ý nói sao cho thật ngạc nhiên, giống như cô vừa tìm ra mảnh đất mới: “Oa, chẳng lẽ nhà họ Lý bị phá sản rồi, bây giờ nhìn lại, sao lại có bộ dáng của công tử nhà nghèo thế này?” Sau đó nhíu mày, cần thận đánh giá quần áo của Lý Duệ Thần, không ngừng gật đầu: “Ừ, thật sự nhìn rất giống!”
Lý Duệ Thần im lặng, ngẩng mặt nhìn trần nhà, ừ, màu trắng của nước, xem ra cũng không tệ lắm.
Nghiêm Hi cười hì hì bá cổ anh, giống như khi hai người còn bé: “Anh trai, em biết em sai rồi, nhà nào phá sản cũng không tới phiên nhà an