
Tác giả: An Tri Hiểu
Ngày cập nhật: 02:54 22/12/2015
Lượt xem: 1341856
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1856 lượt.
uê, tôi quay lại tìm rất lâu đều không thể tìm thấy hai chị em họ.” Trần Đức cười khổ trần thuật, chứ không nghĩ sẽ được Trình An Nhã tha thứ, chỉ là kể lại một câu chuyện.
Trình An Nhã nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì, cuộc đời chính là như vậy, người tính không bằng trời tính, chính vì có nhiều kết quả không ngờ như vậy, mới có cuộc đời chìm nổi gập ghềnh.
“Những năm gần đây sống tốt chứ?” Trần Đức rụt rè hỏi.
“Cháu sống rất tốt, bây giờ sống rất thoải mái, học vấn cao, lương cao, có một đứa con trai thật đáng yêu, còn có một người đàn ông yêu hai mẹ con cháu.”
“Diệp tam thiếu là một người đàn ông tốt hiếm có, cháu sẽ hạnh phúc.” Trần Đức nói.
Trình An Nhã nhướn mày, bất giác cười, “Cháu lần đầu tiên nghe thấy có người khen anh ấy là người đàn ông tốt.”
Trần Đức cười nhẹ, vòng vo một hồi, cũng gần như hiểu được tính cách của Trình An Nhã rồi, ông chậm rãi nói: “Tập đoàn quốc tế MBS đối với lão gia đã sụp đổ rồi, ông ấy cũng đã nhập viện rồi, cháu có thể nói đỡ một câu, kêu thiếu gia dừng ở đây thôi, Diệp tam thiếu gia cần báo thù đều đã báo rồi.”
“Ông đối với Diệp Chấn Hoa quả là trung thành.” Xã hội bây giờ mà nói người như Trần Đức quả là hiếm có, cô rất khâm phục tấm lòng trung nghĩa của ông, nhưng không có nghĩa cô đồng ý, “Việc này cháu không thể đáp ứng ông, cháu cũng sẽ không khuyên Diệp Sâm dừng tay, tại sao ông không tự đi nói với anh ấy, anh ấy ở ngay bên kia.”
“Diệp tam thiếu sẽ không nghe lời tôi.” Trần Đức cười rất hiền hậu, “Lão gia dù sao tuổi cũng đã cao, MBS sụp đổ ông ấy đã sống không bằng chết rồi.”
“Ông nợ ông ấy chứ không phải cháu, ông là ông, cháu là cháu, ông nợ gì ông tự đi mà trả, đừng lôi cháu vào.”
“Nếu cháu không muốn tôi cũng không miễn cưỡng, hôm nay chỉ là muốn gặp cháu, còn việc này, cháu nói đúng, tôi là tôi, cháu là cháu, tôi đúng là gây khó dễ cho người khác rồi.” Trần Đức khổ sở nói.
Diệp tam thiếu nhìn thấy Trần Đức rời đi, lúc này mới đứng dậy, thấy Trình An Nhã có chút buồn, mỉm cười xoa đầu cô, ánh mắt thoáng qua một tia nuông chiều, “Tiểu An Nhã, cười lên nào.”
“Tại sao không nói thêm một lúc?”
“Ông ấy vội vã trở về bệnh viện chăm sóc Diệp Chấn Hoa.” Trình An Nhã nói, cà phê cũng đã hơi nguội rồi, uống vào có chút đắng, Diệp tam thiếu khẽ hừ một tiếng, “Ông già này cũng còn chút may mắn, bên cạnh còn có một người chân thành, hừ!”
Diệp Chấn Hoa thua Lâm Hiểu Nguyệt, thua Dương Tinh, thua Diệp Sâm, nhưng lại không thua mất người bạn duy nhất của mình.
Trình An Nhã chỉ mỉm cười, không nói gì, hồi lâu mới phục hồi tâm trạng, mỉm cười nói: “Chúc mừng anh nhé, anh không phải là anh họ của em.”
“Có gì đáng chúc mừng chứ, anh đâu có coi em là em họ.” Ánh mắt Diệp tam thiếu tỏa sáng, ôm lấy Trình An Nhã thơm một cái thật kêu, Trình An Nhã cười mắng anh khẩu thị tâm phi.
Diệp tam thiếu uống một ngụm cà phê mà Trình An Nhã đã uống, lẩm bẩm nói: “Lâm Hiểu Nguyệt sau này vẫn là ở bên cạnh Trần Đức, tội nghiệp hai ông già đấu nhau cả cuộc đời cuối cùng vẫn là may áo cưới cho người khác, có người còn tự cho là si tình cả đời không lấy vợ, haha, đúng là chuyện cười, còn chạy đến nhà đòi nhận người thân, việc này nếu để ông ta biết được, vui lắm đây, chắc là sẽ máu xông lên não, nghĩ đã thấy sảng khoái.”
Trình An Nhã mỉm cười, anh lại nổi chứng tà ác rồi.
Diệp tam thiếu nhìn sâu vào cô, “Chúng ta đi đăng kí kết hôn đi.:
“Em đợi anh đến cầu hôn.”
Lời Cầu Hôn Gây Chấn Động Cả Thành Phố.
Hai ngày sau, khi Trình An Nhã đọc một tạp chí mới ra lò, cô không thể bình tĩnh được.
Hàng tít trên trang nhất đăng tải thông tin cô và Diệp tam thiếu sắp kết hôn.
Sự việc là thế này, tối hôm qua Diệp tam thiếu và Đường tứ thiếu với Lâm đại ăn cơm cùng nhau, mấy anh em khó khăn lắm mới có một buổi gặp mặt uống rượu, Diệp tam thiếu tâm trạng cực tốt, uống say khướt. Sau khi ra khỏi nhà hàng vừa hay gặp ngay hai phóng viên, anh đang say nên nói lão tử sắp kết hôn rồi.
Bọn họ đều nhìn thấy Diệp tam thiếu uống say, bởi vậy tranh thủ cơ hội hỏi ngay đối tượng kết hôn. Anh nói là Trình An Nhã, thư kí trưởng của anh.
“Chị á? Làm gì có chuyện đó.” Lưu Tiểu Điềm cười nói, mấy cái đầu chụm lại xem báo cáo sáng nay, Lâm Nhã Lệ chỉ một bức ảnh nói: “Bức ảnh này chủ tịch Diệp chụp đẹp ghê, vẻ mặt có chút giống siêu nhân Ultraman đánh quái vật.”
Mọi người, “…”
Trình An Nhã chỉ vào một bức nói: “Bức này giơ tay có giống hồng vệ binh đang hô Mao chủ tịch vạn tuế hay không, đang hô khẩu hiệu kìa.” Mọi người cười haha, Quan Như Đồng cười nói: “An Nhã, em cũng ác thật đấy.”
…
“Đây là ở quán trà hay rạp chiếu phim đây?” Một giọng nói mát mẻ vang lên từ phía sau, các cô gái vây quanh bàn của Trình An Nhã lập tức ai về chỗ người ấy, Diệp tam thiếu đã kết thúc buổi họp hàng quý, sắc mặt âm u đứng sau lưng bọn họ.
Lưu Tiểu Điềm cười nói: “Chúc mừng chủ tịch ạ, rượu hỉ của của tịch và An Nhã bọn em đã chờ lâu lắm rồi, đúng là ông trời tác hợp mà.”
Mọi