XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bà Xã Triệu Đô Mua Một Tặng Một

Bà Xã Triệu Đô Mua Một Tặng Một

Tác giả: An Tri Hiểu

Ngày cập nhật: 02:54 22/12/2015

Lượt xem: 1341778

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1778 lượt.

ồi, còn đến lượt cậu sao? Vả lại, cục cưng Ninh Ninh đã nói cậu đồng ý rồi, tớ mới chuyển hồ sơ của cậu cho Lợi Lợi chứ, thội tớ kệ đấy, tóm lại là mọi việc đã xong xuôi rồi, thứ hai cậu đến thẳng căn phòng chủ tịch tập đoàn MBS ở tầng 32 nhận việc, nghe rõ chưa? Tớ bận rồi, cúp máy đây, tối nói tiếp.”
Bảy vạn tệ?
Một bên mắt của Trình An Nhã lóe lên màu hồng phấn của tờ nhân dân tệ.
Ặc…
Tại sao Trình An Nhã lại bài xích tập đoàn quốc tế MBS đến thế.
Nguyên nhân là thế này, khi còn ở Anh cô từng làm thư ký một năm cho chủ tịch tập đoàn truyền thông GK. Sếp cũ của cô là một tay kén cá chọn canh, chẳng mấy ai có thể làm thư ký cho anh ta được quá ba tháng.
Tại sao lại như vậy?
Bởi vì sếp cũ của cô cực kỳ biến thái, công việc bận rộn không nói, tính tình lại phong lưu, tất cả những món nợ phong lưu đó đều do thứ ký chính là cô xử lý, năm đó cô sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng.
Bao lần nảy sinh ý định từ chức, nhưng nghĩ đến khoản tiền lương, cô lại cất ý nghĩ đó lại trong đầu.
Nghe nói mức độ biến thái của chủ tịch tập đoàn quốc tế MBS và anh ta ngang nhau.
Trình tiểu thư lại một lần nữa đau khổ rồi.
Cô vừa thoát khỏi nanh vuốt ác quỷ, giờ lại tự lao đầu vào rọ, ngày tháng này sao mà thê thảm đến thế, Trình An Nhã cảm thấy bi phẫn, giằng co giữa bảy vạn tệ và nhân quyền.
Tại sao lương của bọn biến thái đều cao hơn người khác cơ chứ?
Cô cảm thấy khó hiểu.
“Mami, Ninh Ninh xin lỗi nhé, Ninh Ninh nghĩ mami đang cần việc gấp nên đã nhận lời dì Vân rồi!” Bên bàn ăn, Ninh Ninh ấm ức ép chặt đôi mày, khuôn mặt ngây thơ rưng rưng muốn khóc.
“Cục cưng ngoan, cưng ngoan, không sao đâu, mami định nhận lời chú Trạch Khôn đến tập đoàn Diệu Hoa…. Không sao, cùng lắm từ chối là được mà, mami thơm cái nào, có chuyện gì to tát đâu, mami đi tìm chú Trạch Khôn là được mà.”
“Mami không trách Ninh Ninh thật chứ?”
“Ninh Ninh có đem bán mami đi, mami cũng sẽ giúp Ninh ninh đếm tiền.” Trình An Nhã thơm lên khuôn mặt non tơ của Ninh Ninh, không hề chú ý tới nụ cười tinh quái vừa lướt nhanh trên khóe môi cậu bé.
Mami, Ninh Ninh đã bán mami thật đó.
Trình An Nhã hẹn Dương Trạch Khôn ăn cơm ở một nhà hàng kiểu Tây.
Trên đường đến chỗ hẹn cô bị tắc đường nên đến muộn hơn so với thời gian hẹn hai mươi phút, Trình An Nhã vừa chạy vừa rủa thầm tình trạng giao thông tồi tệ của thành phố A.
Trong lúc vội vàng không để ý, gót gày cao gót bị hẫng một nhịp, Trình An nhã hét lên, cả thân người loạng choạng ngã nhào về phía trước, “Á…”
Chúa ơi, làm ơn cứu con với, con không muốn phải hôn đất mẹ, Trình An Nhã nước mắt đầm đìa.
Không biết có phải Chúa nghe thấy lời khẩn cầu của cô hay không, một mùi thảo cỏ nhè nhẹ ập đến trước mũi, quả thật có một đôi tay giữ lấy eo cô, một bàn tay giữ lấy tay cô.
“Xin lỗi, xin lỗi…” Trình An Nhã nở một nụ cười thành khẩn nhất, đang định đứng lên xin lỗi đàng hoàng thì bỗng nhiên… đứng hình.
Diệp Sâm đang đợi Vân Nhược Hi đi ăn trưa, vừa xuống xe liền thấy một cô gái loạng choạng lao đến, theo phản xạ anh liền chìa tay ra đỡ.
Đợi đến khi Trình An Nhã ngước mắt nhìn lên, tim Diệp Sâm rung lên một nhịp, nhìn cô đăm đăm, từ đáy lòng dậy lên một rung chấn như đã từng quen thuộc lắm.
Một đôi mắt thật đẹp.
Một đôi mắt long lanh, đen láy, sáng ngời, quyến rũ khiến người khác không thể rời mắt.
Làn da trắng mịn, ngũ quan tinh xảo, do dạy gấp hai má đỏ hồng như hai trái đào mọng nước.
Nụ cười được lập trình sẵn của Trình An Nhã trở nên méo mó.
Oan gia ngõ hẹp cũng không hẹp đến mức này chứ, ông trời muốn trêu đùa con sao?
Thế giới huyền ảo quá. Tại sao lại là anh ta? Không biết là do trí nhớ của cô quá tốt, còn nhớ rõ cái tên dã thú bảy năm trước đã xảy ra tình một đêm với mình, hay là do ngày ngày nhìn thấy khuôn mặt dã thú bản thu nhỏ của Ninh Ninh, khiến cô muốn quên cũng không được.
Đến cả khí chất tao nhã đó cũng như cùng một khuôn.
Chết chắc rồi.
Phản ứng đầu tiên của Trình An Nhã là co chân bỏ chạy.
Diệp Sâm trầm tiếng hỏi: “Này cô, trông tôi đáng sợ lắm à? Tại sao vừa nhìn thấy là cô muốn bỏ chạy?”
Anh ta quên cô rồi?
Nụ cười méo mó của Trình An Nhã được điều chỉnh trở lại bình thường, thản nhiên.
Anh ta mặt mũi cực kỳ khôi ngô, tuấn tú vô song, nhưng khí chất quá ư lạnh lùng, ánh mắt băng giá khắc nghiệt khiến rất ít người dám nhìn thẳng vào đó, là một gã đàn ông mà khi xuất hiện có thể trấn áp tất cả, tính áp đảo 100%.
“Không, anh rất đẹp trai, thật ngại quá, nhưng tôi đang vội!” Trình An Nhã mỉm cười, thản nhiên vượt qua anh ta, đi vào trong nhà hàng. Năm đó khi cô rời thành phố A sang Anh được một tháng thì phát hiện mình có thai, cảm giác đàu tiên là kinh ngạc, cảm giác thứ hai là vui sướng. Lúc đó cô đang học tiếng, rất vất vả, mới nhập học phải chuẩn bị nhiều thứ, dì út khuyên cô nên bỏ đứa bé này đi, nhưng cô cố chấp giữ lại, vì Ninh Ninh mà chậm mất một năm học, nhưng cô không hề hối hận. Đứa bé này là toàn
bộ cuộc sống của cô.
Tạm thời không cần biết đứa bé này đến như thế nào, T