
Tác giả: Tứ Nguyệt Yêu Yêu
Ngày cập nhật: 03:17 22/12/2015
Lượt xem: 1341778
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1778 lượt.
, cô quay lại nhìn mẹ đang khóc, hy vọng bà có thể cho mình một đáp án: “Mẹ, con đang nói chuyện với mẹ đó!”
Tần Húc Nhi nói hết ân oán giữa bà và Nguyệt Độc Nhất cho con gái, nói rằng năm đó mình giống với Tiểu Ngôn, khờ dại cho rằng bọn họ có thể theo đuổi được người nhà họ Nguyệt, cho rằng chỉ cần cố gắng là có thể đạt được, kết quả thì sao?
“Nhưng chúng ta cũng không làm gì sai mà, mẹ chỉ là yêu Nguyệt Độc Nhất, mẹ cũng cứu ông ta, vì sao mẹ vẫn phải đi, vì sao người đi không phải là bọn họ!”Dương Hân Ngôn cảm thấy người nhà họ Nguyệt thật sự không thể nói lý.
“Tiểu Ngôn, đừng nói nữa, bọn họ có biện pháp để mẹ rời khỏi đây một lần, nhất định sẽ có biện pháp để mẹ rời khỏi đây lần thứ hai, là mẹ quá ngây thơ, cho rằng trở về sẽ không sao, nhưng mà….. mẹ xin lỗi con, là mẹ liên luỵ đến con.”
“Mẹ, mẹ nói gì vậy?” Dương Hân Ngôn đột nhiên nghĩ ra, “Mẹ, con biết người một nhà bên cạnh chết như thế nào, là em gái Trình Vũ giết, chúng ta đi báo cảnh sát.”
“Tiểu Ngôn, những lời này không thể nói lung tung!” Tần Húc Nhi lập tức che miệng của cô hét lớn.
Nhưng Dương Hân Ngôn bị ép đến điên rồi, không quan tâm: “Mẹ, con không nói dối, lá thưhôm đó chính là cô ta gửi cho con, chúng ta đi báo cảnh sát thôi.”
“Vô dụng thôi, chúng ta không đấu lại bọn họ đâu.Tiểu Ngôn đừng nghĩ nữa, hai ngày nữa chúng ta sẽ rời khỏi đây.”
“Nhưng cha thì sao, mẹ sẽ giải thích với cha như thế nào, bao trăm nghìn cay đắng mới chuyển công ty đến đây được, mẹ nói đi là đi được sao?”
“Mẹ….”
Cạch!
Âm thanh cửa đóng lại, kéo hai mẹ con về hiện thực, hai người nhìn Dương Hoa đang đứng ở cửa mà không biết phải làm sao, Tần Húc Nhi gắt gao nắm chặt tay, khớp ngón tay trắng bệch, cố gắng nở nụ cười: “Dương Hoa…. Anh về rồi sao…… Anh xem, em còn chưa nấu cơm….. Em lập tức nấu ngay.”
Dương Hoa không biết nếu ông ta không về sớm, thì chắc chắn sẽ không nghe được những lời nói đặc sắc của vợ mình, người vợ mà ông ta yêu nhiều năm lại yêu người đàn ông khác, vậy ông ta là gì? Vừa rồi ông ta nhận được cuộc gọi cảu người đàn ông xa lạ, lúc người đó nói ông ta còn chưa tin, nhưng bây giờ là do chính vợ mình nói ra, ông ta chính là người đần độn!
Ánh mắt nhìn Dương Hân Ngôn cũng trở nên sắc bén, nhớ tới giọng nói dễ nghe của người đàn ông kia hỏi ông ta, đứa con gái kia thật sự là của ông sao? Ông ta lập tức cảm thấy bị châm chọc đến cực điểm, vợ và con gái ông ta yêu nhiều năm như vậy, Dương Hoa dọn toàn bộ đồ đạc có thể mang đi được, xoay người rời đi.
Sức lực trên người Tần Húc Nhi giống như nước bị rút đi, té xỉu xuống ghế sofa, Dương Hân Ngôn nhớ tới ánh mắt cha nhìn mình, cả người phát lạnh: “Mẹ! Mẹ!”
Hận ý trong mắt cô dần tăng lên, cô hận Trình Vũ, hận cha, hận tất cả mọi người, cầm điện thoại: “Alo, cục cảnh sát phải không, tôi muốn báo án…..”
*
Bắc Đường Ly đang làm kem cho Nguyệt Nặc, nhận điện thoại, nghe được người bên kia báo cáo: “Thật sao? Cô ta thật sự khờ dại giống hệ mẹ mình.” Rải hoa quả lên, cố ý thả nhiều một chút, nhìn những giọt nước còn đọng lại trên tay, rồi đưa vào miệng, cảm giác ngọt ngấy khiến cậu nhăn mặt lại, không biết vì sao cô gái nhỏ kia lại thích ăn đồ ngọt như vậy. “Tìm người gánh tội thay.”
Cúp điện thoại, kem chúng đã làm xong, cậu đặt nó vào tủ lạnh, tiếp tục làm những món khác.
***
Trình Vũ vừa về đến nhà đã bị gọi vào thưphòng, Nguyệt Độc Nhất vẫn lạnh lùng như cũ, thấy con trai cũng không ngoại lệ: “Con đi gặp Tần Húc Nhi sao?”
“Vâng, chuyện của cha có một lần là được rồi, con không muốn nhìn thấy mẹ đau lòng như thế một lần nữa.” Cho dù Nguyệt Nặc không thể nhận thức được, nhưng anh lại biết mẹ làm sao có thể trải qua những ngày tháng đó.
Đôi mắt Nguyệt Độc Nhất càng thêm sâu không lường được, ông không muốn nói chuyện đó là chuyện ngoài ý muốn, dù sao cũng là chuyện đã từng phát sinh, mặc dù ông không làm chuyện gì, cũng vô cùng vô tội, nhưng ông không thể không thừa nhận đã từng có thời gian quên Trình Trình: “Cha chỉ là không ngờ chuyện này lại cần nhiều người ra tay như vậy.”
Trình Vũ nhún vai: “Tâm trạng gần đây của Tiểu Nặc không được tốt nên cũng ảnh hưởng đến những người khác mà thôi, cha cũng biết Tiểu Ly không thể nào để em gái chịu uất ức mà.” Mặc dù bình thường Tiểu Nặc rất ít khi để bản thân mình chịu bất kỳ uất ức nào. “Con chỉ không muốn chuyện của hai người họ truyền đến tai mẹ thôi, cho nên mới quyết định, sao vạy, cha không hài lòng sao?”
“Không.” Nguyệt Độc Nhất biết con trai luôn để ý chuyện này, nếu chuyện này đã giải quyết rồi thì cũng không có gì phải bàn nữa: “Nghe nói con muốn cưới Lucy rồi?”
Nói đến vị hôn thê, Trình Vũ nở nụ cười: “Sớm muộn gì cũng sẽ lấy, con chỉ muốn dùng quyền lợi đó sớm một chút thôi.”
“Ừ, việc này con bàn với mẹ con, cha không có ý kiến.”
“Được.” Trình Vũ gật đầu rồi đứng dậy rời đi.
Tâm trạng hôm nay của Trình Vũ rất tốt, những nữ sinh tặng quà cho anh thì anh đều gật đầu mỉm cười, bạn học chào hỏi anh cũng đáp l