
Tác giả: Miêu Diệc Hữu Tú
Ngày cập nhật: 03:51 22/12/2015
Lượt xem: 1341348
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1348 lượt.
năng sẽ gặp phải người nhà bệnh nhân vô lý dây dưa!”
Na Na muốn nói lại thôi, nhỏ giọng nói: “Nhưng không thể biết rõ có bệnh nhân cần giúp, còn thấy chết mà không cứu a?”
Lưu Mân nghe xong lời này, ánh mắt phức tạp nhìn nhìn nàng, trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi mở miệng nói: “Em thấy đó, mạng người quan trọng, không thể thấy chết mà không cứu…… Cho nên em xem, bác sĩ Niếp không phải sẽ đi sao!”
Lưu Mân rất muốn nói cho cô, bác sĩ không phải thần, ốc còn không mang nổi mình ốc làm sao quản sinh tử của người khác? Bọn họ cũng chỉ là người bình thường, cũng đều có tư tâm, vì chính mình, bo bo giữ mình đều là chuyện thường.
Nhưng là đối mặt với ánh mắt trong thuần không nhiễm bụi bẩn, Lưu Mân đột nhiên nói không ra chuyện tàn nhẫn như thế.
Bởi vì…… Một tấm lòng sạch sẽ như đứa trẻ lúc ban sơ như vậy, mà dùng sự thật đen tối làm ô nhiễm, mặc dù đây là quá trình phải trải qua cũng không thể nhẫn tâm tự tay phá hủy sự tinh thuần đó.
Lưu Mân làm không được, chỉ cần nghĩ người trong sáng như vậy không còn vẻ thiên chân(trong sáng ko dính bụi trần) nữa, nội tâm sẽ tràn ngập ác cảm tội lỗi.
Na Na nghĩ đến Niếp Duy Bình, biểu tình lộ ra giật mình, mặt mày vui vẻ cười rộ lên: “Y tá trưởng chị đừng lo lắng! Bác sĩ Niếp không phải người xấu, trước là có hiểu lầm nhỏ, nhưng là chúng em đã giải hòa! Em biết chị là sợ em cùng hắn ở chung không tốt, mới có thể quan tâm mà bị loạn, trách em tùy tiện đồng ý cùng hắn đồng hành…… Chị cứ yên tâm, bác sĩ Niếp nếu có điểm không được thoải mái cứ theo hắn một chút sẽ không việc gì!”
Lưu Mân đột nhiên cảm thấy chính mình bỏ xuống một tảng đá lớn, buổi sáng cô đem cô ngốc này một mình gọi đi ra ngoài,tìm mọi cách dặn dò thật là một chuyện ngốc nghếch.
Nha đầu kia thần kinh thô giống như đùi, suốt ngày vui vẻ, Niếp Duy Bình kia lời nói ác độc có thể so với a xít ăn mòn, có thể hại chết người mà cô ngốc này vẫn còn có thể cười ngây ngô a, thế nào còn phiền người khác lo lắng?
Na Na nhìn Lưu Mân biểu tình phức tạp trầm mặc không nói, còn tưởng rằng cô ấy không tin, liền thề son sắt: “Thật sự, chúng em đã giải hòa! Về sau em theo hắn tuyệt đối sẽ không tái giận dỗi !”
Lưu Mân tâm tình khó chịu gật đầu, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng chỉ hóa thành một chữ: “Ngoan –”
Na Na cười tủm tỉm đứng lên: “Chúng ta đi ra ngoài công tác đi, phỏng chừng kiểm tra phòng đã xong, lời dặn mới của bác sĩ lập tức có thể làm,em đi trước chuẩn bị!”
Lưu Mân phiền muộn thở dài, đi ra cửa cùng cô cùng đi ra ngoài
Tuy nói Na Na ở thâm sơn rừng già thực tập một năm, nhưng hiện tại với tư cách là đại diện của hộ lý tổng viện, lên núi xuống thôn tiến hành chữa bệnh trợ giúp vẫn là lần đầu, có điểm hưng phấn đồng thời cũng có nhiều điểm tự hào.
Tuy rằng là chỉ là người hầu râu ria, nhưng tốt xấu gì cũng là người từ tổng viện đến!
Na Na cùng Niếp Duy Bình là bệnh viện đặc biệt chuyển đến, viện trưởng bệnh viện huyện cùng chủ nhiệm khoa ngoại đã dẫn dắt mười mấy người đứng chờ ở cửa lớn từ lâu.
Na Na dẫn đầu nhảy xuống xe, lập tức bị khí thế này làm cho hoảng sợ, thụ sủng nhược kinh (được sủng mà sợ) bắt tay chào hỏi mỗi người, sau đó thấy bác sĩ Niếp tùy ý theo xuống, khuôn mặt lạnh lùng lộ vẻ xa cách mỉm cười, đối với ánh mắt mọi người tùy ý vuốt cằm, thần sắc đạm mạc đứng ở một bên, toàn thân tản mát ra muốn sống chớ lại gần.
Viện trưởng cười tiến lên, nghĩ cùng vị anh tài nổi bật khoa ngoại khách sáo một phen, còn chưa có há mồm đã bị Niếp Duy Bình đánh gãy.
“Thời gian không có nhiều, trước tiên là nói về tình hình cụ thể của bệnh nhân đi.”
Viện trưởng trên mặt tươi cười có điểm cứng ngắc, ngoắc tay ý bảo một người phía sau tiến lên, giới thiệu: “Đây là bác sĩ chính của bệnh nhân, Lô chủ nhiệm.”
Niếp Duy Bình gật gật đầu: “Xin chào, phiền anh trước tiên là nói về tình trạng hiện tại của bệnh nhân.”
Lô chủ nhiệm trên mũi có cặp kính rất dày, tóc thưa thớt, hai bên tóc thái dương xám trắng, khẩu âm nặng tiếng địa phương nói: “Tình huống bệnh nhân có vẻ ổn định, kiểm tra trước khi phẫu thuật đều tốt, phim X-quang cho thấy có hai động mạch bị phình……”
Niếp Duy Bình nghe xong, nhíu mày hỏi: “Bệnh nhân bao nhiêu tuổi? Bệnh sử, loại thuốc mẫn cảm như thế nào?”
Lô chủ nhiệm làm sao nhớ rõ mấy thứ này, ấp úng nói “Bệnh nhân chắc hơn năm mươi tuổi, bệnh sử không gây trở ngại nhiều lắm…… Hẳn là không có gì bị phane ứng với thuốc? Lúc trước không biết kiểm tra sức khỏe như thế nào, không có bệnh sử cao huyết áp…… À, đúng rồi, bệnh nhân tên là Vương Thuật……”
“Tên không cần phải nói , nói cho tôi biết bệnh nhân là được.” Niếp Duy Bình có điểm đau đầu,“Không rõ tình trạng mẫn cảm thuốc như thế nào sao? Quên đi, hiện tại đến phòng bệnh, đem bệnh án cho tôi xem!”
Lô chủ nhiệm không ngừng gật đầu, lại bị viện trưởng đẩy một phen.
Viện trưởng ánh mắt lườm hắn, quay sang cười ha ha với Niếp Duy Bình nói: “Không vội không vội, bác sĩ Niếp đường xa mà đến, bây giờ đã là giữa trưa, chúng ta trước cùng nhau ăn một bữa cơm, nghỉ ngơi một chút, buổi chiều lại đi x