
Tác giả: Hồng Sakura
Ngày cập nhật: 04:28 22/12/2015
Lượt xem: 134890
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/890 lượt.
br>ko nói năng gì cả, chỉ đạp và đạp..
Ko lẽ định chạy mãi thế này sao??
"You muốn đi đâu vậy?"
"Ko biết."
"Trời ạh.. Dừng, dừng lại."
"Ko muốn..."
"Nào, Baby, nghe lời đi"
"HUH??"
Ackk! tôi vừa...gọi hắn là Baby??
thật kinh dị!! tôi bị nhiễm do lúc nãy hắn gọi tôi thế...!!! >_>
Hắn dừng xe ngay lập tức khi nghe tiếng đó,
quay lại nhìn tôi với đôi mắt ếch. T___T
"Baby?? Tôi KHÔNG phải BABY, chỉ có YOU LÀ MY BABY thôi, okay??"
"Ok -__-... sao tự nhiên lại khùng lên.. Hết buồn rồi àh?"
"Chẳng lẽ muốn tôi khóc tức tưởi trước mặt you???"
Hừm. cái tên Bodyguard này,,
vừa nãy đang âu sầu thểu não như trái chuối dập, giờ đã hung dữ lên gòi.. <__>
Hắn cho xe lên vỉa hè trống và chúng tôi ngồi trước 1 cửa hàng đã đóng cửa.
......
"Ngồi sát lại đây!"
"NO!! ><"
"Please.."
Hắn... thừa biết tôi sẽ xiêu lòng khi tỏ ra thảm thiết,
nên nhìn tôi như cầu xin... 1 ân huệ..
vả lại hắn đang buồn.. hừ..
tôi khẽ nhích lại gần thì hắn quàng tay qua vai tôi lập tức,
để tôi ko thể đổi ý xích ra..
tự bao giờ hắn cho mình cái quyền muốn ôm là ôm thế hả??
>_<
"Tôi ko còn gì luyến tiếc ở đây, ngoại trừ..."
"Ngoại trừ cái gì?"
"Ngoại trừ you."
"Đừng giỡn mà..."
"You nghĩ tôi có thể giỡn vào lúc này sao??"
"Tôi... tôi..chỉ là.."
"Nhưng tôi chán nơi này lắm rồi!!"
"Yah..vậy thì đi .. chừng nào?"
"Thứ bảy.."
".........khi nào về?"
"4 năm."
"........."
Lâu thế ư? wheww...
..
"Sao lại thở dài?"
"Huh? ah..ko.."
"You biết ko.. Hồi ấy, tôi là thằng quậy phá và ngang bướng. Mẹ và bà đều khóc vì tôi. Tôi chưa trả hiếu cho họ, thì họ đã đi rồi, rời bỏ tôi. Tôi thật đáng nguyền rủa...khi hối hận, thì đã ko còn kịp nữa......"
"Họ ko giận you đâu mà..."
"...khi tôi vừa nhận ra tôi cần họ, tôi chỉ có thể níu tay họ lần sau cuối..."
"........."
"..ko biết tôi có điên ko, nhưng... tôi..."
"..??"
"Tôi .. thương you như thương mẹ, như thương bà... thương vô cùng"
"??????????????"
Tỏ...tình..?? Hắn nhìn ra đường vẻ hơi bối rối, nhưng giọng rất thật.
tôi... hắn..?? ôi chẳng bíêt nghĩ gì nữa.. hắn..thương tôi??
"Thương...thương như 1 người thân à??"
"Ko..như 1 người yêu."
"WHAT??? Y..y..ê.yêu áh??"
Tôi đang cà lăm vì lưỡi cứ đờ ra, thì đột ngột, hắn...
hôn nhanh lên má tôi!!!!!! ARGHHHH......
WHAT THE HELL??
"Sorry..nhưng tôi thích đôi má hồng hồng của you lúc này quá..."
"ACKK..?!! CÒN NÓI KO GIỠN?"
"Ko giỡn. i really love you."
"WHY??? nếu ko có 1 lý do đàng hoàng, tôi sẽ ko tha thứ cho you vì đem chuyện này ra đùa, khi bà you vừa mất!! >__< ? tôi ko xinh đẹp, right? tôi cũng ko có body chuẩn, right? tôi ko nhu mì, thục nữ, right?...tôi ko..."
"Tôi ko cần những cô gái như thế."
"Huh?"
"Một cô gái gọi tôi bằng \'cậu\', rồi bằng \'you\', rồi khi ko níu áo tôi sợ hãi, rồi bảo tôi -Ngủ sớm đi- cái câu mẹ tôi vẫn hay nói, ngắn củn, mà lại rất dịu dàng. Một cô gái đeo tạp dề nấu ăn trong bếp nhìn yêu ko chịu nổi, và...tôi thích nhìn you nổi giận - tức tối khi bị tôi chọc.. lúc đó, you dễ thương khủng khiếp!!"
Hắn nói liên tục và tôi chỉ tròn mắt ngồi nghe,
với những lời như thế, rõ ràng, ko thể là đùa cợt hay giả dối..
vì tôi thấy đó đúng là hình ảnh của tôi..
Một con nhỏ là chính mình trước hắn,
ko ra vẻ, ko che giấu, sống rất thật..
Điều đó làm .. hắn yêu tôi?
OMGOSH! TT____T
Khi tôi mới lò dò đi ra khỏi phòng dì với cái đầu bù xù chưa chải,
và vẫn còn bận nguyên cái đầm ngủ 2 dây..
tôi súyt té xỉu vì thấy hắn nhăn răng nhìn tôi cười chỗ chiếc bàn ăn!
argh... hắn, đang bận cái tạp dề của tôi, trên tay bê 2 đĩa gì đó..
tôi lập tức bay trở vào phòng dì và đóng sầm cửa!
"Thấy hết gòiii... khỏi trốn!"
+___+
Hừm... trong phòng dì ko có áo quần của tôi,
có lẽ tâm trạng của hắn đã tốt hơn..
tôi gắp 1 ít và cho vào miệng..
"ARGHHH!! ><"
"Huh?? sao thế?"
"NGỌT QUÁ!!"
Món mì "đường phèn" làm tôi phát ngán nên tôi phải bỏ cuộc sau 3 đũa ăn,
trong đó có 2 đũa bị ép buộc! >_<
Hắn thì ko thể ăn nổi đĩa của mình và lén đem nó cho con miu nhà chú bảy..
trong khi tôi đang thay đồ đến trường ..
hắn tưởng tôi ko biết àh!! tôi đã thấy cái tướng của hắn rón rén bê đĩa mì ra ngòai sân <__<
"Ko ăn nổi sao mà ép tôi ăn???"
Hắn giật thót quay lại và gãi đầu cười khì khì,
khi thấy tôi đang chống nạnh ở ngay sau lưng..
"Hehe... tôi nghĩ rằng người đàn ông thực sự ko nên làm bếp nhỉ? ^_^"
"Ack..ack.. -__- you vui vẻ rồi àh?"
"... ya..bà cũng muốn thế.."
tôi nghĩ mình ko nên hỏi câu ấy,
vì nó làm cho nụ cười lúm đồng tiền dễ thương của C.K tắt ngúm.
mặt hắn lại buồn hiu.. .. i\'m sorry..
"Tôi sẽ đưa you đi thi"
"Ey..tôi đâu phải em bé chứ?"
"Ko nhiều lời, Nào!!"
Hắn lấy cái ba lô của tôi đang để trên bàn và giơ 2 quai đeo ra,
để tôi xỏ 2 cánh tay