
Tác giả: Hồng Sakura
Ngày cập nhật: 04:28 22/12/2015
Lượt xem: 134867
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/867 lượt.
i giàu thì đâu phải đi vẽ ngoài đường..."
"Sao phải vậy..."
..
"Kiệt, con chịu về rồi sao. Dì vẫn..."
Tôi bị cắt ngang bởi 1 gịong phụ nữ thanh tú từ phía cầu thang đang bước xuống,
giọng nói này, trong khoảnh khắc như 1 cơn ớn lạnh bỗng ùa vào gáy tôi...
vì...nó rất quen...
"Đừng có quan tâm tới tôi. Tôi xin dì lánh mặt 1 chút, chỉ 1 chút để tôi giới thiệu người yêu với ba, sẽ đi ngay!"
Gịong của hắn đanh lại, vừa lạnh vừa cay,
cái thứ giọng tôi chưa từng nghe, cũng ko phải giọng khi nói chuyện với Hoàng tử hay DJ..
Mà rất lạ... cay nghiệt, tàn nhẫn...
"Người yêu ư..cô bé..."
Lại cái giọng ấy. Tôi phải ngước mặt lên nhìn để xua đi sự tưởng tượng điên rồ.
để khẳng định, đó ko phải là bà ấy...ko phải...
Nhưng, thật khủng khiếp. Chính là bà.
Bà nhìn tôi, mặt tái xanh, chao đảo và chỉ nắm vịn cầu thang cho khỏi té nhào...
tay bà run rẩy... còn tôi, thì như đất sụp đổ dưới chân mình.
Choáng váng, bàng hoàng. CHúng tôi nhìn nhau.
Người phụ nữ ấy, là mẹ tôi.
.............
Bảy năm trước, trong 1 đêm trời oi bức, ba và mẹ tôi cãi nhau kịch liệt,
tôi lúc ấy 14 tuổi, chỉ nép vào góc buồng mà khóc thút thít,
Chú tư phải kéo tôi về phòng cho ngủ với con bé Hà, con chú..
..sáng hôm sau..
mẹ tôi bỏ đi ko trở về nữa.
Ba tôi đơn phương xin ly dị trong cơn bực tức, và toà xử thuận cho ly hôn vì mẹ tôi biệt tăm.
Tôi đã khóc hết nước mắt vì nhớ mẹ, và lần nào nhắc tới mẹ,
là ba tôi lại cho tôi 1 bạt tai.
Hai tháng sau, ba đem tôi gửi cho dì Út, là bạn thân của ba. Chứ ko phải dì ruột tôi.
Có lẽ ông chán phải nghe tôi đòi mẹ, nhắc mẹ...
Rồi thời gian sau đó, ông chán cả nhìn mặt tôi, vì chỉ làm ông nhớ tới người vợ bỏ chồng.
Nhiều lần, tôi hỏi dì, là chuyện gì đã xảy ra, dì chỉ cười buồn..
Một năm, hai năm, rồi bảy năm...
tôi bắt đầu hiểu rằng có lẽ mẹ ko cần tôi nữa, và sẽ ko trở về nữa.
Dù tôi vẫn luôn khao khát gặp lại bà.
Và giờ đây, mong ước của tôi đã thành sự thật, nhưng sao mà tôi thấy nghẹn đắng trong cổ họng.
"G..iang? Con...?"
"Mẹ... ko phải mẹ.."
"Là mẹ đây mà. Ôi trời... mẹ đã mong con biết bao..."
Tôi lắc đầu, cố gắng phủ nhận sự thật này. Tôi đứng dậy, bước ra ngoài,
trong con mắt sững sờ của C.K...hẳn là hắn cũng bàng hoàng ko kém tôi và mẹ.
Hết rồi, C.K. Hết rồi. Chúng ta ko thể nào.
Người đó, mẹ kế you, là người you căm ghét, người you gọi là yêu tinh... là mẹ tôi.
Tôi lao ra cửa để bỏ chạy, trốn chạy 1 sự thật phũ phàng...
trong tôi ko còn chút tỉnh táo nào, ko có bất kỳ suy nghĩ gì.
Còn C.K như chôn chân tại chỗ, và mẹ thì tôi cố chạy ra giữ tôi lại.
"Đừng...con đừng đi...Giang..."
Tôi gỡ mạnh tay bà ra, và mở nhanh cánh cổng, bất chấp tất cả và bắt đầu chạy,
và...tại sao...lại là mẹ kế của C.K..
Với trăm dấu hỏi tại sao, tôi ngồi như 1 xác chết. tái mét, lạnh ngắt.
Chiếc xe dừng và tôi bước xuống trong vô thần... ko biết là mình đang đi đâu, về đâu.
Mọi thứ như vỡ tan trước mắt tôi.
Quá phũ phàng......
:Quán bar YK::
Ko hiểu sao, tôi lại tới trước quán bar này lần nữa.
Chiếc xe buýt đã đưa tôi đến, hay là tự tôi mò tới... tôi cũng ko biết.
Tôi đẩy cửa vào, và dù nhạc vẫn dập ình ình, tôi như ko hề nghe thấy...
Tôi gọi bia và uống, rồi mấy người đàn ông thấy việc cô gái ướt mem, uống bia 1 mình thật lạ,
họ đẩy cho tôi cả rượu, và tôi...cũng uống luôn!
tôi ko còn biết trời trăng gì nữa...
"Oh..Nhị tẩu?"
Ai gọi tôi là Nhị tẩu??? Tên nào đó???
Tôi nhướn chân mày nhìn cho rõ... là anh chàng đầu đinh tôi đã gặp ở phòng bệnh của bé Mina..
anh em kết nghĩa của Solo DJ..
"Hi...chào..!ho ho.."
"Cô nương này sao lại uống nhiều vậy...Trông giùm tôi, anh bạn."
Anh ta nói gì đó với người ở quầy bar, rồi móc điện thoại đi ra ngoài..
tôi ko biết..vì có nghe được gì đâu.. đầu tôi lâng lâng..
"Cô em ra nhảy đi!!"
Một gã bên cạnh hất hàm đề nghị.
Nhảy ư? Hehe.. cũng được.. Okay... khà khà...nhảy..
tôi hoàn toàn mất trí rồi. Tôi thậm chí ko biết mình đang làm gì...
Tôi cứ đi ra sàn nhảy trong tiếng vỗ tay của mấy gã kia.
Tôi có biết nhảy đâu. Nên tôi nhảy loạn xà ngầu.. y như bị tâm thần. TT___TT
.........
Trong lúc đang quay cuồng trong tiếng nhạc,
một cánh tay chụp 2 vai tôi lại và giữ chặt...
"Em điên à? Em làm gì thế hả?"
"Oopss, DJ à? Hehe...Solo.. anh hát hay lắm ^-^"
"Đi ra!"
DJ kéo tay tôi ra khỏi sàn nhảy nhưng tôi giật tay lại và tiếp tục ..!!
Gã gạt đám đông ra và...bế thốc tôi lên vai, vác ra khỏi quán bar, dù tôi vẫn giảy nảy..
theo sau, hình như là anh chàng đầu đinh gọi tôi là "Nhị tẩu"... TT___TT
.........................
.........
Tôi tỉnh lại và thấy đầu nặng như búa bổ.
Argh... thật khó chịu..tôi muốn......ÓI!!!!!
"Oọc"
Rồi tôi ói.
Ói ra sàn. Sàn... hey...sàn nhà ai đây????????
Tôi đang ở đâu đây!!!!!!
"Trời ạh, em