Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bạch Nhật Sam Y Tận

Bạch Nhật Sam Y Tận

Tác giả: Cẩm Trúc

Ngày cập nhật: 03:07 22/12/2015

Lượt xem: 1341191

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1191 lượt.

cau mày, lui ở một bên không dám nghe.
Thanh Hà bị dọa ngồi trên xe khóc lớn, “Tiểu thư, chúng ta dẹp đường hồi phủ đi.”
Bạch Chỉ ở bên cạnh trấn định, “Những người đó sẽ không đi tới bên này, ngươi không nghe thấy thanh âm càng ngày càng xa hay sao?”
“Thật đáng sợ, nếu là Tô thành chúng ta, nào có phát sinh chuyện bực này.” Thanh Hà không ngừng khóc, dường như chỉ có khóc, nàng mới có thể còn sống.
Bạch Chỉ không đáp, tâm sự chồng chất. Nàng thật không biết hiện tại Đồng thành là tình trạng gì . Chẳng lẽ là tường đổ, tiếng kêu than dậy khắp trời đất? Nàng không dám tưởng tượng. Bọn họ đợi thật lâu, cho dù không còn tiếng chém giết, tiếng thét chói tai, bọn họ vẫn yên lặng bất động, cho đến ngày thứ hai khi ánh nắng lên, Bạch Chỉ mới mệnh xa phu tiếp tục đi tới.
Khi bọn họ đi đến nơi ngập tràn thi thể, tốc độ rõ ràng chậm lại. Bạch Chỉ biết xa phu sợ xe nghiền qua những thi thể này. Bọn họ không có khả năng cứu giúp, ít nhất cũng cho người ta lưu được toàn thây.
“Cứu mạng…” Bỗng nhiên, một thanh âm mỏng manh truyền tới, làm cho xe ngựa ngừng lại.
Xa phu vén rèm, “Tiểu thư, có tiếng nói.”
Thanh Hà bị kinh hách, lui ở bên trong xe, không dám nhúc nhích. Bạch Chỉ mím môi, nhanh chóng xuống xe ngựa, nhưng lại phát hiện một người đàn ông cả mình là máu nằm ở chỗ kia. Bạch Chỉ đi qua, không thể không kinh thán người đàn ông này có sức sống cường đại. Một buổi tối, thế nhưng còn chưa chết!
Bạch Chỉ mệnh Thanh Hà lấy ấm trà đến, cho người đàn ông kia nhuận nhuận yết hầu, nàng chỉ mang đến một chút kim sang dược, không đủ cho hắn dùng. Nếu không cầm máu, sẽ chết thật. Bạch Chỉ liền kéo váy, đến vùng lân cận tìm xem có dược thảo cầm máu hay không.
May mắn hàng năm nàng cùng Thu Thiền ở cạnh nhau, Thu Thiền gả cho một dược phu vùng núi, nàng ta mưa dầm thấm lâu, cũng biết chút dược liệu cơ bản. Dược cầm máu cũng không khó tìm, trước khi người đàn ông kia té xỉu, nàng đã trở về.
Cứu người là quan trọng, nàng đem thuốc trực tiếp nhét vào miệng nhai lên. Không thể không nói một chút, lúc đó nàng ghê tởm sắp ói ra. Khi nàng đem dược liệu đắp trên miệng vết thương của hắn, người đàn ông kia hơi mở mắt, nhìn thấy một cô gái áo trắng, dung nhan xinh đẹp không nhiễm bụi trần, tóc đen mềm mại buông xuống cọ vào mặt hắn. Hắn tưởng rằng tiên nữ hạ phàm, gian nan nói: “Cám ơn.” Sau đó hôn mê.
Bạch Chỉ suy nghĩ, người đàn ông này nên xử trí thế nào? Đi theo xe ngựa đến nhà cậu? Hay là trực tiếp ném hắn ở đây, cho hắn tự sinh tự diệt? Trải qua đấu tranh kịch liệt, nàng vẫn quyết định đem người đàn ông này lên xe ngựa .
Thanh Hà thấy tiểu thư nhà mình cõng một đại tráng sĩ, trừng mắt nhìn, thì thào tự nói, “Tiểu thư…”
Bạch Chỉ liều mạng thở, “Mau chóng tắm rửa sửa sang cho hắn, bộ dáng máu me, quá dọa người .”
“Vâng.” Thanh Hà run rẩy đem bồn nước mang đến, tẩy rửa cho hắn một phen. Chờ nàng rửa xong khuôn mặt người đàn ông, Thanh Hà ngẩn người, “Bộ dạng công tử này cũng thật tuấn tú.”
Bạch Chỉ quét một vòng trên mặt người đàn ông kia, cảm thán, quả thật bộ dạng không tồi.
Thật vất vả xe ngựa mới tới Đồng thành, trong đầu Bạch Chỉ nghĩ trước rất nhiều. Đến lúc đó nói với biểu ca về người đàn ông này thế nào? Trên đường cứu giúp, sinh lòng thương hại, nếu có thể cứu sống xem như chuyện tốt, cứu không sống coi như tích đức. Từ cách ăn mặc quần áo của người đàn ông này mà nói, có vẻ là người giàu có, sau khi cứu sống hiển nhiên không ít lợi ích, tốt nhất được mười hai lượng hoàng kim, cho nàng có thể tới chứng kiến giao dịch nô lệ tụ hội.
Cửa Đồng thành cực kì đồ sộ. Vào thành ra thành cực kì nghiêm cẩn, có trọng binh gác. Có điều Bạch Chỉ hơi khó hiểu, lính gác dường như không phải phòng ngừa ngoại tộc tiến vào, càng giống như phòng ngừa binh lính tiến vào. Sau này ngẫm lại, cũng khó trách, thị trường giao dịch nô lệ khổng lồ ở bên trong, nếu ngăn chặn ngoại tộc, chuyện làm ăn sẽ không có cách nào tiến hành.
Bạch Chỉ thuận lợi vào thành, đi đến nhà cậu mà nhiều năm qua nàng chưa từng tới. Bậc thềm từng tầng mà lên, cửa son nguy nga trước mắt, bên cạnh đứng hai con sư tử uy vũ bằng đá lộ ra răng nanh.
Bạch Chỉ nghĩ, thì ra nông dân cũng có thể làm giàu!
Thanh Hà tiến lên gõ cửa, chỉ chốc lát sau một người đàn ông trung niên lưng hơi còng mở cửa. Thanh Hà đem thư của Bạch Uyên giao cho hắn, người đàn ông trung niên kia đóng cửa rồi đi vào truyền tin. Chỉ chốc lát sau, người đàn ông trung niên kia vui cười hớn hở cho nàng đi vào. Bạch Chỉ sải bước tới cửa, như nghĩ đến cái gì, nàng nói với người đàn ông trung niên: “Ừm, trên xe ngựa còn một người, phiền toái ông cõng một chút.”
“Được được…”
Bạch Chỉ nhìn người đàn ông trung niên đi tới xe ngựa. Nàng an tâm bĩu môi, chuẩn bị sải bước tới cửa, lại nghe thấy người đàn ông trung niên kia thất thanh thét chói tai. Bạch Chỉ nghĩ, vị quản gia này cũng quá không có thể diện, chẳng phải là một người sắp chết sao?
Chỉ nghe thấy người đàn ông trung niên thét lớn, “Thiếu gia! Người làm sao vậy?”
Lúc này Bạch Chỉ sợ tới mức kh