Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bạch Nhật Sam Y Tận

Bạch Nhật Sam Y Tận

Tác giả: Cẩm Trúc

Ngày cập nhật: 03:07 22/12/2015

Lượt xem: 1341210

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1210 lượt.

ưng hôm nay… đối diện giường Bùi lão tướng quân ngồi xem binh thư. Nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ!
Nàng không thể động, Mộ Đồ Tô ngược lại càng làm càn, hướng nàng cúi người, hôn nàng. Bạch Chỉ nháy mắt cứng ngắc, tại thời khắc kia nàng không có cách nào nhúc nhích, tùy ý Mộ Đồ Tô không ngừng sàm sỡ nàng, cho đến khi ngón tay không an phận của Mộ Đồ Tô chuyển qua đai lưng nàng, nhẹ nhàng lôi kéo, đai lưng buông xuống …
Bạch Chỉ đột nhiên trợn to mắt, muốn giãy dụa, cắn lên môi Mộ Đồ Tô, mùi máu tươi tràn ngập răng miệng. Mộ Đồ Tô ăn đau rời môi nàng ra, nguyên bản ánh mắt mê ly tình dục nháy mắt có chút thanh tỉnh, hắn kinh ngạc nhìn Bạch Chỉ trong lòng đang gắt gao trừng hắn.
Mộ Đồ Tô thở hổn hển, không để ý tới “mắt cá chết” của Bạch Chỉ, ôm lấy nàng, đè thấp tiếng nói ở bên tai nàng nói: “Thực xin lỗi.”
Bạch Chỉ không dám dùng sức tránh ra, chỉ phải há mồm cắn bả vai Mộ Đồ Tô, thật dùng sức, thật dùng sức.
“Bùi thúc, ta muốn ngủ, nếu thúc hứng thú với binh thư, cầm về xem đi.” Mộ Đồ Tô chịu đựng đau đớn trên vai, ngăn chặn dục hỏa bất an, nỗ lực bảo trì một phần lý trí.
“A, tốt. Vậy ngươi nghỉ ngơi đi. Đêm nay ta cũng không ngủ trong phủ, đi quân doanh .” Bùi lão tướng quân khép lại binh thư, giấu vào trong ngực, làm như bảo bối.
“Vâng.”
Tới khi truyền đến tiếng đóng cửa, Bạch Chỉ mới dám dùng sức, hung hăng đẩy Mộ Đồ Tô đang bệnh nặng không có sức lực lên cạnh tường.
“Nàng…” Bạch Chỉ vừa tức vừa giận, vừa rồi bị vô lễ, một bụng chửi rủa dĩ nhiên một câu cũng nói không nên lời.
Mộ Đồ Tô đau đến mồ hôi ướt đẫm, gắt gao cắn răng, tay vịn ở thắt lưng, gian nan nói: “Đi ra ngoài.”
Rốt cục Bạch Chỉ phát hiện Mộ Đồ Tô dị thường. Hai gò má hắn hồng quỷ dị, hơi thở không ổn, quanh thân bị nhiệt độ không ngừng tăng lên của cơ thể hắn làm nóng lên. Đây không phải là biểu hiện khi uống say!






Trong lòng Bạch Chỉ có chút không yên, loại tình huống này nàng chưa bao giờ tiếp xúc qua, không biết nên xử lý như thế nào. Nàng hỏi Mộ Đồ Tô, “Ngươi khỏe không?”
Mộ Đồ Tô không đáp, lấy tay chống thân mình, cái trán che kín mồ hôi, thở dốc lợi hại. Hắn cái dạng này, Bạch Chỉ nhìn ở trong mắt, căng thẳng ở trong lòng. Mộ Đồ Tô thoáng động, Bạch Chỉ liền cứng ngắc.
“Nàng đi ra ngoài.” Mộ Đồ Tô thấp cổ họng, giọng nói có chứa mệnh lệnh.
Bạch Chỉ gật đầu, nhưng chân lại không nghe sai sử, lảo đảo một cái, kém chút ngã xuống giường, may mà Mộ Đồ Tô tay mắt lanh lẹ, đỡ lấy nàng, đem nàng ôm ở trong ngực. Bạch Chỉ cảm giác được độ ấm từ trên người hắn truyền đến, nóng rực dường như muốn làm phỏng nàng. Chắc hắn phải chịu đựng cực kì thống khổ.
Lúc này, cửa lại ‘chi nha’ một tiếng, mở ra. Bạch Chỉ cả kinh, ngẩng đầu nhìn Mộ Đồ Tô, giống như đang hỏi, là ai? Mộ Đồ Tô còn sót lại lý trí, nhưng cũng không nghĩ ra ai sẽ vô lễ như vậy, không gõ cửa đã tiến vào. Thẳng đến khi Bạch Chỉ ngửi được một cỗ hương khí như lan, mới hoàn toàn kinh hãi.
Liễu Như cho rằng hơi thở hắn bất ổn vì tức giận, lập tức cúi thấp người, “Thế tử, Liễu Như cáo lui.”
“Cút.” Mộ Đồ Tô lạnh lùng nói.
Liễu Như sắp không giữ được bình tĩnh, nước mắt tràn ra, đứng dậy ôm nỗi hận nhìn “cô gái chiếm tiện nghi của nàng” trên giường. Nếu như để nàng biết là con hồ ly nào, nàng nhất định không buông tha. Lại thấy hai tròng mắt đằng đằng sát khí của Mộ Đồ Tô, tự biết làm hỏng việc tốt của hắn, nàng che mặt chạy như điên ra ngoài.
Nghe thấy cửa phòng lại ‘chi nha’ một tiếng, trái tim đang treo trong cổ họng của Bạch Chỉ rốt cục an tâm. Nàng nghĩ chỉ có tình cảnh “dâm – mị” cực hạn này mới có thể khiến cho Liễu Như biết khó mà lui. Nếu giống Bùi lão tướng quân, Liễu Như không chừng sẽ không quan tâm, phải đạt được mục đích mới bằng lòng rời đi.
Một giọt mồ hôi nóng rực rơi trên chiếc cổ trơn bóng của Bạch Chỉ. Nàng nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy Mộ Đồ Tô lấy thần sắc bất an luống cuống ngóng nhìn nàng. Nàng nao nao, trơ mắt nhìn Mộ Đồ Tô cúi đầu, càng ngày càng tới gần.
Hắn muốn dịu dàng với nàng.
Trước khi môi cùng môi sắp đụng chạm, Bạch Chỉ lấy tay che ở trên môi, nàng nói: “Thế tử, cám ơn.”
Mộ Đồ Tô gắt gao nắm chặt nắm tay, gian nan xoay người, nằm ở một bên, không cách nào bình tĩnh nhưng lại giả bộ bình tĩnh nói: “Nàng đi ra ngoài đi.”
Bạch Chỉ đứng dậy, “Có muốn ta tìm cho thế tử… một cô nương hay không?”
Mộ Đồ Tô bốc hỏa nhìn nàng, “Lại lải nhải, ta trực tiếp muốn nàng.”
“Bạch Chỉ cáo từ.” Bạch Chỉ nhanh chóng sửa sang lại tóc, cũng không quay đầu lại rời đi. Đang chuẩn bị mở cửa rời đi, nghĩ tới cái gì, lại lộn trở lại. Chẳng qua không phải lên giường Mộ Đồ Tô, mà là đến chỗ ghế dựa.
Xem tính tình có thù tất báo của nàng ta kiếp trước, nhất định sẽ ở sau cửa . Nàng sợ bị túm, quyết định đi bằng cửa sổ. Chuyển cái ghế dựa đến bên cửa sổ, lưu loát trèo lên, thả người nhảy một cái, hoàn mỹ, nàng mỉm cười rời đi.
Mà ở một góc ngoài cửa phòng Mộ Đồ Tô, Liễu Như mắt sáng như đuốc nhìn chăm chú vào cánh cửa.
Đê