
Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương
Ngày cập nhật: 02:48 22/12/2015
Lượt xem: 1341413
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1413 lượt.
u Dao ra.
Diêu Dao nhíu chặt mày, một chân đạp lên roi của Lăng Tinh, vẫy tay đáp: “Giết ả cho ta!”
Mười mấy hắc y nhân xông lên, Lăng Tinh vung sợi roi dài hét lớn, sợi roi quét qua, sát khí ghê hồn mang theo tiếng gió sắc bén, mười mấy người trọng thương ngã rạp xuống đất, người phía sau e ngại uy lực trong đòn của Lăng Tinh, tất cả đứng yên không dám tiến lên. Diêu Dao thấy vậy lập tức điểm vào huyệt đạo trên mình Dận Liên, kéo hắn chạy vào sâu trong rừng. Khinh công nàng ta rất tốt, chớp mắt đã không thấy bóng dáng. Lăng Tinh vừa chiến đấu vừa đuổi theo vào rừng cây.
Không biết bị Diêu Dao mang đi bao xa, đến một con đường mòn, Diêu Dao bỗng nhiên dừng bước nhìn Dận Liên một hồi rồi thấp giọng nói: “Ta nợ huynh quá nhiều, nữ nhân vừa rồi xem ra là thật lòng tốt với huynh. An Sơn vương Thế tử bệnh nặng, An Sơn vương gia bày thiên la địa võng tìm huynh, nếu huynh trở về thì sẽ sống càng đau khổ hơn trước đây. Ta chỉ có thể giúp huynh một lần, hãy mau trốn đi thật xa, trên thế gian này dù sao cũng sẽ có chỗ thế lực của Vương phủ không với tới được.” Nàng giấu Dận Liên trong bụi cỏ, cuối cùng nhìn Dận Liên một lần rồi trầm giọng nói: “Dận Liên ca ca, tiếp tục sống cho thật tốt nhé.”
Diêu Dao vừa chạy về phía xa vừa rút trủy thủ trong tay áo ra đâm mạnh vào bụng mình, máu tươi trào ra, Lăng Tinh ở phía sau cũng từ từ đuổi đến, sau lưng nàng là vô số truy binh. Diêu Dao ngụy trang thương thế của mình rồi hét lớn: “Mặc kệ nữ nhân này đi, người thuốc chạy rồi! Đuổi theo hướng Đông!”
Đám người đều được huấn luyện, lập tức ngừng tấn công đuổi theo về phía Đông.
Chờ đám hắc y nhân biến mất, Lăng Tinh toàn thân đầy máu nửa quỳ trên đất, Diêu Dao ôm vết thương ở bụng nhìn nàng một cái rồi đi theo đám hắc y nhân.
Lăng Tinh có thể cảm thấy được hơi thở của nội đan Kỳ lân ở gần đây, Dận Liên chưa trốn đi, nàng hiểu, vị hôn thê kia coi như lương tâm thức tỉnh một lần. Nhưng Lăng Tinh cũng không còn hơi sức đi tìm Dận Liên nữa, nàng kiệt sức mềm nhũn ra, máu từ vết thương chảy ướt một vạt đất.
Nằm từ sáng sớm đến gần tối, huyệt đạo trên người Dận Liên cũng được giải, hắn tìm đến thì thấy Lăng Tinh nằm yên lặng trên mặt đất như không còn hơi thở.
Tim hắn lập tức như bị bóp chặt.
“Dận Liên…” Người trên mặt đất phát giác được tiếng bước chân của hắn, nàng không mở nổi mắt, “Đi Thương sơn… Ở đó, ít người, không nguy hiểm.”
Dận Liên dừng bước cắn chặt răng: “Một mình ta đi được rồi. Cô đi đi, đừng ở chung với ta nữa.”
Lúc này Lăng Tinh mới mở đôi mắt dính đầy máu, ánh mắt mơ màng nhìn hắn: “Không đi được đâu.”
Dận Liên tức giận: “Rời khỏi ta đi.”
“Không rời được nữa.” Lăng Tinh gian nan cong môi cười, “Không động đậy được nữa.”
Dận Liên nắm chặt tay quay người đi, bỗng nhiên sau lưng hắn truyền đến tiếng nói khàn khàn của Lăng Tinh: “Này… không biết làm sao nữa, hình như ta thích ngươi rồi.”
Mắt Dận Liên đỏ lên, hắn không đáp lời.
Trăng sáng sao lấp lánh, Thương sơn tuyết trắng mênh mang. Lại là một trận chém giết, gió lạnh thấu xương thổi bay mùi tanh khắp người nàng.
Bước chân độc hành in dấu trên mặt tuyết, hòa lẫn với máu tươi, mỗi một bước của nữ nhân áo đỏ đều như nặng ngàn cân. Bỗng nhiên nàng trượt chân ngã mạnh xuống mặt tuyết, băng tuyết phủ lên như muốn chôn vùi nàng.
Một đôi tay lạnh như băng kéo nàng từ trong tuyết ra. Lăng Tinh kiệt sức mở mắt, trước mặt là một đôi giày màu xanh, nàng cố gắng ngẩng đầu, nhìn thấy nam nhân áo xanh quần trắng thần sắc đạm mạc đứng trước mặt mình: “Cô đi đi.” Hắn nói, “Ta không đáng để cô đối với ta như vậy đâu.”
Không đáng… Lăng Tinh nghĩ có những lúc đáng hay không đâu thể do mình quyết định. Giọng nàng khô đắng lẩm bẩm: “Ta thấy cũng đáng lắm.”
Nam nhân nhìn sắc mặt trắng xám của nàng, hắn nhíu chặt mày quay người đi, giọng nói cứng đờ: “Ta sẽ không cảm kích cô đâu.”
Lăng Tinh cố nhịn luồng khí tanh trào lên trong ngực, vừa bò dậy vừa nhẹ giọng nói: “Ta cũng không cần ngươi cảm kích.” Cô đi về phía trước nhẹ kéo đầu ngón tay đông cứng của nam nhân, đôi tay có lạnh giá thế nào đi nữa nhưng lúc nắm lấy cũng vô thức phát ra hơi ấm, giống như con người Lăng Tinh, trong cái lạnh giá cùng cực lại mang một chút hơi ấm khiến người ta run rẩy từ tận đáy lòng, khiến hắn không tự chủ được mà… mê đắm.
“Ta đuổi chúng đi rồi, chúng ta trở về thôi.” Giọng điệu ôn hòa như đang dỗ dành một đứa trẻ khóc quấy.
Ở một hướng Lăng Tinh không nhìn thấy, hắn rũ khóe mi, nhịp tim như bị sự bất lực cùng cực này giữ chặt lại, hắn như con thú bị nhốt trong lồng, bị hiện thực đanh thép ghìm bước chân. Dận Liên rút tay đi về phía trước vài bước, hắn lạnh giọng nói: “Ta không có liên hệ gì với cô hết.”
“Có mà.” Trong tuyết trắng mênh mông, bóng dáng của nam nhân áo trắng quần xanh bắt đầu trở nên mơ hồ, thân hình Lăng Tinh bất giác ngã qua một bên, “Quan hệ của chúng ta… không bạc đâu.”
Phía sau nhẹ vang lên một tiếng rồi không còn động tĩnh gì nữa. Dận Liên quay đầu nhìn lại, nữ nhân áo đỏ đã hôn mê ngã trên đất, quanh người nàng má