Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bản Báo Ccáo Tình Yêu

Bản Báo Ccáo Tình Yêu

Tác giả: Đan Phi Tuyết

Ngày cập nhật: 04:35 22/12/2015

Lượt xem: 134761

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/761 lượt.

p theo của cô không chính xác.
Không cho phép, không cho phép! Bởi vì … chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tâm sinh lý khỏe mạnh của anh, bởi vì cô nhích tới nhích lui, là một người đàn ông bình thường anh sẽ muốn ôm lấy cô… Tóm lại anh quy định với cô rất nhiều thứ không cho phép, nhưng —— chủ nhật, anh lại cùng cô ngồi im re trên sô pha ăn pizza, còn xem vở “Đội bóng Thiếu Lâm” của Châu Tinh Trì. Loại phim này anh luôn luôn không thèm xem, không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ xem, còn cùng cô cười nghiêng ngả.
Đây… Bạch Bạc Sĩ nghĩ, anh sẽ không buông thả bản thân quá đà chứ? Còn như vậy nữa, anh sẽ giống như Xa Gia Lệ mất thôi. 7 ngày sau, Bạch Bạc Sĩ cho rằng nên để Gia Lệ về nhà.
Trên thực tế, anh cũng chịu không nổi nữa rồi. Từ sau khi cô tới đây, anh càng ngày càng ngủ muộn, buổi tối tinh thần cô rất tốt, thường ngồi hàn huyên tán gẫu với anh, đôi khi còn ép anh chơi bài.
Dĩ nhiên, anh có thể cự tuyệt, thế nhưng, cô rất biết kích động.
Từ sau khi cô tới đây, thân thể anh chịu đủ cực hình, tâm hồn bắt đầu ô uế, tư tưởng ngày càng tà ác.
Mỗi buổi sáng nhìn thấy dáng vẻ ngủ say của cô, anh chỉ muốn đi tắm nước lạnh, anh nói bóng gió với cô rất nhiều lần về việc muốn cô ngủ trong phòng dành cho khách, nhưng cô đại tiểu thư vẫn cứ thích ở phòng khách gõ xong máy tính, ngả đầu nằm xuống ghế sô pha. Mỗi buổi tối thấy cô ăn mặc quần soóc chạy tới chạy lui, anh lại muốn đi tắm nước lạnh. Cuối cùng không riêng gì buổi sáng buổi tối, quả thực mỗi phút mỗi giây chỉ cần trông thấy cô, anh liền muốn đi tắm nước lạnh.
Còn nữa, từ sau khi cô tới đây, liên tục mấy ngày liền anh đều mơ ác mộng. Mơ thấy mình làm xằng làm bậy với Gia Lệ, còn đối với cô…
Khụ khụ! Bạch Bạc Sĩ rất sợ hãi, nếu còn như vậy nữa anh nhất thời sẽ bộc phát thú tính…
Uhm, không thể trách anh, sao có thể trách anh? Anh là một chàng trai bình thường mà.
*** Có nhà nhưng không thể về, Xa Gia Lệ lưu lạc ở chỗ bác sĩ Bạch, Tiết Tổ Dĩnh sau khi biết tin, thiếu chút nữa cười đến rụng răng. Hắc hắc, hai người đó sao lại thế này? Kì lạ nha ~~ Tổ Dĩnh hẹn gặp Gia Lệ ở quán cà phê để bàn công việc, khi Gia Lệ đẩy cửa bước vào, ánh mắt Tổ Dĩnh rực sáng.
Wow! Không được rồi. Tổ Dĩnh cười, nhìn thẳng vào Xa Gia Lệ.
“Hi hi ~~” Gia Lệ ngồi xuống, tươi cười với Tổ Dĩnh.
Tổ Dĩnh quan sát cô, nheo mắt nhìn. “Cừ thật, mới tới nhà bác sĩ Bạch ở vài hôm đã thấy bồ mập ra đó.”
Thần sắc cũng tốt, mặt mày rạng rỡ.
“Vậy ư?” Gia Lệ gọi ly cà phê nóng, hưng phấn nói: “Hi, nhà bác sĩ Bạch thật không tệ chút nào, đẹp tuyệt. Nhà anh ta, wow ~~ quả thực là thiên đường. Ghế sô pha nhà anh ta cỡ chừng rộng như chiếc giường nhà mình, mình ngủ rất ngon.” Gia Lệ sáp lại gần thấp giọng nói: “Hơn nữa… Bạch Bạc Sĩ còn biết nấu nướng, tối nào anh ta cũng đích thân xuống bếp, vô cùng lợi hại. Chớp mắt thôi, lập tức biến ra ba món mặn một món canh, như thần vậy!” Cô thích thú nói, còn khoa tay múa chân.
“Thần? Ah ~~” Tổ Dĩnh nhíu mày. “Anh ta còn nấu nướng cho bồ ăn? Chẹp, các cậu trở thành bạn tốt rồi à? Thế này mới thần kỳ nha!”
Gia Lệ cười híp mắt. “Tổ Dĩnh, tại mình hiểu lầm anh ta. Hóa ra anh ta là người tốt, bề ngoài thoạt nhìn có vẻ hung dữ, thực ra tính tình rất hòa nhã, mình nghĩ rằng ~~ nếu ai lấy được anh ta, nhất định có phúc lắm!” Gia Lệ lắc đầu ca ngợi.
“Há?” Tổ Dĩnh gật gật đầu, uhm, bàn công việc, cô lấy ra bản hợp đồng sáu tháng cuối năm.
Nhân viên phục vụ bưng cà phê nóng tới, Gia Lệ nếm thử một ngụm, cau mày.
“Sao thế?” Tổ Dĩnh hỏi. “Cà phê làm sao à?”
“Ừ.” Gia Lệ trầm tư, chăm chú nhìn ly cà phê trong tay. Thở dài nói: “Vẫn là cà phê Bạch Bạc Sĩ pha ngon hơn hẳn!”
“A ~~ a ~~ a ~~” Tổ Dĩnh liền a lên vài tiếng, trừng mắt nhìn Gia Lệ.
“Sao vậy?” Làm gì thế?
“Có một câu thế này, từ cuộc sống cần kiệm đổi qua cuộc sống xa hoa thì rất dễ, nhưng từ lối sống giàu có mà trở lại lối sống giản dị, đạm bạc thì rất khó, nghe qua chưa?”
“Mình có biết, nhưng sao?”
“Ha ha ~~” Tổ Dĩnh chớp chớp mắt. “Mình thấy, bồ ở nhà Bạch Bạc Sĩ ăn uống ngon lành thế, coi chừng sau khi bồ về nhà không quen nữa.”
Gia Lệ mất ba giây nhớ lại tình hình những ngày qua ở nhà Bạc Sĩ, lại mất một giây nhớ tới tình trạng quẫn bách của mình trước đây. Sau đó cô dùng hai giây để cảm khái. “Haizzz ~~ có khả năng đấy.” Bạch Bạc Sĩ tuy ăn nói khó nghe, nhưng việc gì anh cũng xử lý rất tốt. Ở nhà Bạch Bạc Sĩ, cô viết bản thảo xong, liền ăn uống rồi chơi đùa với mèo con, hạnh phúc biết bao nhiêu!
“Bồ ở đó xấp xỉ hơn một tuần lễ rồi đúng không?”
“Ừ.” Gia Lệ gật đầu. Quả thực đủ rồi, nên thu xếp dọn dẹp về nhà thôi. Mấy ngày qua đã phá hư nhà anh, phá hư hoàn toàn, nếu tiếp tục ở lại nữa, uhm, rất có thể sẽ bị anh chán ghét.
Tổ Dĩnh lắc đầu, cười. “Mình còn tưởng rằng chuyện La Tân Nạp sẽ khiến bồ chán nản, xem ra mình đã lo lắng thừa rồi…” Tổ Dĩnh dừng một chút. “A! Mình thấy bồ hiện giờ vui vẻ hoạt bát, tâm tình của bồ cũng tốt lắm đó.”
Gia Lệ ngạc nhiên —— đúng vậy, nhanh như vậy cô đã phấn chấn lên rồi, hơn nữa tâm tình rất tốt a