
Tác giả: Đan Phi Tuyết
Ngày cập nhật: 04:35 22/12/2015
Lượt xem: 134749
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/749 lượt.
ũng không khác biệt mấy.” Gia Lệ vòng tay phải qua eo anh, tựa đầu vào vai anh.
“Hài lòng rồi?” Nhìn ảnh người đó hóa thành tro bụi cuốn đi theo gió, haizzz ~~ không muốn nhớ lại chuyện cũ! Trong lòng Bạch Bạc Sĩ rỉ máu.
Gia Lệ ngoan ngoãn gật đầu, bọn họ lẳng lặng đứng hồi lâu trong ánh nắng sớm mai.
Sau đó, cô kiễng mũi chân, đặt một nụ hôn lên má anh.
Hai người lại lẳng lặng đứng thêm lát nữa.
Sau đó, anh vòng tay trái qua ôm cô, khom người, hôn cô.
Trên mặt đất, bóng hai người hòa vào làm một, mèo con cũng chạy ra, lượn vòng quanh hai người.
Văn phòng nhà xuất bản Lam Kình, Tổ Dĩnh và Gia Lệ đương thảo luận kế hoạch tuần san cho năm tới.
“Ách… Chuyện Sài tiên sinh kia… Bồ không tức giận sao?” Gia Lệ xin lỗi vì chuyện lần trước, đã mấy ngày rồi, cô ấy hết giận chưa nhỉ?
Tổ Dĩnh chuẩn bị đưa tài liệu cho Gia Lệ, nghe thế, liếc nhìn Gia Lệ một cái, lại cúi đầu tiếp tục chỉnh sửa, nói mát: “Tức giận? Mình đâu dám tức giận với đại tác giả như bồ chứ?” Cô cố ý làm thế, Gia Lệ quả nhiên căng thẳng.
“Này, nói vậy là sao?”
“Vốn dĩ là vậy mà ~~” Tổ Dĩnh nhún nhún vai, mỉa mai nói. “Dù sao thì, ngàn lỗi vạn lỗi đều là do biên tập tôi gây ra, dù sao thì, những tác giả như bồ đều rất có cá tính, muốn cái gì chúng tôi cũng đâu thể quản được, dù sao thì, nếu chọc cho các vị không vui, đến lúc đó họ buông một câu không viết nữa, cuối cùng chẳng phải tôi là người xui xẻo nhất hay sao. Bỏ đi bỏ đi, tôi đáng kiếp mà, tự tôi tạo nghiệp chướng…”
“Kế hoạch lần này rất thú vị.” Mau mau mau, bút cũng nhét vào túi.
“Một lần hai lần ba lần? Hay là trực tiếp bỏ qua bước ban đầu?”
“Tạm biệt!” Gia Lệ nhảy dựng lên, đẩy ghế ra bỏ chạy. Ai dè túi sách va phải cốc nước, làm nước bắn tung tóe lên chiếc váy của Tổ Dĩnh.
“Ừ ——” Tổ Dĩnh vẫn bình tĩnh duy trì tư thế ngồi đoan trang tao nhã, lẳng lặng nhìn xuống chiếc váy ướt đẫm.
Gia Lệ luống cuống. “Ách… Thật xin lỗi!” Vội lấy khăn giấy lau giúp Tổ Dĩnh.
“Gia Lệ!” Tổ Dĩnh quát.
“Á ~~” khỉ thật, tại sao chân tay vụng về thế, cô vội vã lau chùi chiếc váy.
“Gia Lệ.” Tổ Dĩnh gọi.
“Á ~~” cô luống cuống tay chân.
“Gia Lệ, hai người đã lên giường rồi.” Câu nói của Tổ Dĩnh không phải để hỏi.
Uỳnh! Những lời này như tia chớp bổ trúng xuống Gia Lệ, cô mặt đỏ tía tai ném khăn giấy đi. “Ổn rồi, mình đi đây, tạm biệt. Rảnh thì liên lạc, lần sau tám tiếp!”
“Chờ đã.” Tổ Dĩnh túm cô lại, ấn xuống ghế sô pha, ánh mắt sắc bén. “Chúng ta hãy thúc đẩy tình bạn một chút, kể cho nhau nghe tâm sự phái nữ, chia sẻ những bí mật nho nhỏ trong cuộc sống.” Hôm nay đúng lúc rảnh rỗi, phải tra hỏi cô cho rõ.
“Không… Không cần đâu?” Gia Lệ hoảng hốt, không muốn nói bất cứ điều gì.
Tổ Dĩnh hắng giọng. “Hai người đã lên giường rồi…”
“Á! Mình chưa nói bọn mình lên giường nha ~~” Gia Lệ kháng nghị.
“Là ánh mắt bồ nói thế. Nếu bồ yêu anh ta…”
“Đợi chút, mình chưa nói mình yêu anh ấy!” Gia Lệ phản bác.
“Phải…” Tổ Dĩnh gật đầu. “Là trái tim bồ nói thế.”
“Hả?” Trái tim? Tổ Dĩnh đột nhiên đè lên ngực Gia Lệ.
“Bồ xem, thình thịch, vừa nhắc tới Bạch Bạc Sĩ thì thình thịch thình thịch, tim đập dồn dập, Gia Lệ ——” Tổ Dĩnh nheo mắt, thấy Gia Lệ không biết trốn đi đâu. “Nếu còn phủ nhận nữa thì quá giả dối, chẳng phải bồ ghét nhất là nói dối sao? Hắc hắc…”
Gia Lệ toát mồ hôi lạnh, Tiết Tổ Dĩnh này quả là đại ma đầu, không có chuyện gì thoát khỏi cặp mắt của cô ấy.
“Đây là chuyện riêng của mình, mình từ chối trả lời. Bồ tha cho mình đi?” Gia Lệ khẩn cầu.
Tổ Dĩnh thở dài thật sâu. “Gia Lệ, bỏ qua việc công không nói, chúng ta hợp tác nhiều năm, mình hiểu bồ rất rõ, bồ có biết khuyết điểm của bồ là gì không?”
“Gì?”
“Làm việc chỉ biết ngó trước mà không ngó sau, hữu dũng vô mưu, dễ xúc động, tình cảm vừa mới nảy nở đã khiến đầu óc u mê, mình bây giờ muốn trịnh trọng đề nghị với bồ.” Tổ Dĩnh nghiêm mặt nói.
“Cái gì?” Gương mặt Gia Lệ mờ mịt.
“Hưởng thụ tình yêu lành mạnh thì không sao, nhưng nếu đặt hết tất cả tình cảm lên một người đàn ông vừa mới thất tình không bao lâu…” Tổ Dĩnh nheo mắt, hung dữ hét: “Coi chừng bồ sẽ chết rất thảm đấy.” Cô nàng này chỉ biết lý luận suông, vừa đụng đến tình cảm đầu óc liền đình trệ.
“Đừng nói nghiêm trọng như vậy chứ?” Cái gì mà có chết hay không.
Tổ Dĩnh ân cần nói: “Gia Lệ, Bạch Bạc Sĩ vừa nhìn đã biết là người rất trọng tình cảm rất có trách nhiệm, đây là ưu điểm mà cũng là khuyết điểm của anh ta, đàn ông kiểu đó, một khi yêu rồi, sẽ rất khó để quên. Anh ta có nói yêu bồ không?”
“Không có.”
“Anh ta vẫn còn yêu cô bạn gái cũ sao?”
“Không biết.” Gia Lệ buồn bã, tâm tình rất tệ.
“Hừ, hừ hừ hừ!” Tổ Dĩnh véo mũi cô. “Bồ đó, cẩn thận một chút, đừng chuốc khổ vào người nữa! Loại đàn ông hèn hạ nhất chính là, ôm cô này lại nghĩ đến cô kia, ôm cô kia lại nghĩ đến cô này…”
Tổ Dĩnh nói xong Gia Lệ thấy run sợ trong lòng. “Anh ấy… Anh ấy không như thế.”
“Thật không?” Tổ Dĩnh nhíu mày, Gia Lệ nghiêm mặt.
T