pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bần Cùng Dã Nương Tử

Bần Cùng Dã Nương Tử

Tác giả: Trầm Vi

Ngày cập nhật: 03:57 22/12/2015

Lượt xem: 134938

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/938 lượt.

ệ nói như vậy, trán chợt nổi gân xanh, Bảo Đệ đã nhắc nhở nàng mới trước đây Nguyên Bảo đã đánh chết một con trâu, xác thực đã ồn ào nói sẽ lên núi đánh gấu, chẳng lẽ đứa nhỏ này ngốc đến nỗi sẽ đi đánh gấu thật?
“Tây Môn Nguyên Bảo! ngươi thành thật nói cho ta, ngươi thật sự là lên núi đánh gấu sao? Ngươi thật là đứa nhỏ ngu xuẩn, ngươi là mượn gan trời sao, dám cùng gấu quyết đấu, ngươi không sợ bị gấu ăn thịt sao?” Bạch Thu Lan bị Nguyên Bảo chọc tức, rống lên như sư tử.
“Oa! Nguyên Bảo, ngươi thật là quá lợi hại ! Cư nhiên có thể đánh thắng một con gấu, ngươi thật là khỏe nha” Tây Môn Bảo Đệ vẻ mặt sùng bái nhìn Nguyên Bảo.
Tây Môn Nguyên Bảo bị mẫu thân rống lỗ tai càng đau, nàng vội vã chạy trốn mẫu thân đuổi đánh, cũng không để ý sự sùng bái của Bảo Đệ đối với nàng lại tăng thêm vài phần, trước mắt nàng chỉ cầu mong không bị mẫu thân đánh là tốt rồi.
“Cái gì? Nguyên Bảo đánh chết một con gấu?” Nam nhân trong nhà nghe âm thanh của Bảo Đệ cùng Bạch Thu Lan liền chạy ra ngoài, ngạc nhiên nhìn Nguyên Bảo đang vội chạy tìm chỗ trốn.
“Nương, ta không dám ! Lần sau không dám !” Tây Môn Nguyên Bảo kêu to cầu xin tha thứ, thật sự là có miệng mà khó trả lời, không biết làm cách nào để giải thích việc mất tích mấy ngày.
“Gấu đâu? Như thế nào không thấy Nguyên Bảo mang theo gấu về?” Tây Môn Kim Bảo cảm thấy buồn bực.
“Tìm xem, mọi người mau tìm xem” Tây Môn Phát Tài liếm liếm miệng, tưởng tượng tới tư vị tuyệt diệu của thịt gấu nữ nhi mang về
“Nhất định là bị Nguyên Bảo độc chiếm !” nhìn quanh bốn phía đều không thấy gì, Tây Môn Ngân Bảo liền kết luận.
“Nguyên Bảo vì độc chiếm con gấu cho nên mới trốn ở bên ngoài nhiều ngày không về sao?” Nương của Tây Môn Bảo Đệ – Du Kim Hoa không biết từ đâu chạy đến cũng gia nhập bàn luận.
Mọi người nhất thời vì sự thật đáng sợ kia mà thở gấp. Nguyên Bảo ở trong núi đánh ngã một con gấu, lại trốn ở trong núi ăn một mình, ăn đến không còn một miếng mới chịu trở về nhà.
Lão thiên gia a! Nguyên Bảo thế nhưng lại bỏ quên mọi người ở Tây Môn gia, phải biết rằng bọn họ cũng rất muốn nếm thử xem thịt gấu có mùi vị gì nha. Nghe nói bàn tay gấu cũng chỉ có Hoàng Đế lão tử mới được ăn, không nghĩ tới Nguyên Bảo lại ăn tới không còn một mảnh, xương cốt cũng không chừa.
Quả thật là đáng giận, ác hình, ác trạng của nàng thật làm cho người khác thương tâm.
“Nguyên Bảo, ngươi nói xem bàn tay gấu có mùi vị thế nào?” Tây Môn Phát Tài gia nhập cùng thê tử đuổi đánh Nguyên Bảo.
“Nguyên Bảo, đem thịt gấu nhả ra” tới phiên Tây Môn Kim Bảo gia nhập cùng cha mẹ.
“Nguyên Bảo, da gấu đâu? Ngươi không phải cũng đem nuốt vào bụng chứ?” Tây Môn Ngân Bảo cũng hùa theo đánh
Tới phiên Tây Môn Bảo Đệ khoái hoạt la lên “ Nguyên Bảo, khi nào lại đi đánh gấu, ngươi nhất định phải mang ta theo, ta cũng muốn đánh gấu”
“Bảo Đệ, ngươi không thể đi! Chuyện nguy hiểm như vậy chỉ có một mình Nguyên Bảo là làm tốt, ngươi làm cho Nguyên Bảo lại lên núi đánh gấu thì chúng ta sẽ có thịt ăn” Du Kim Hoa sợ nữ nhi ngu ngốc đi theo lên núi đánh gấu, liền chạy theo nữ nhi mà la.
Nhất thời cả một đám người chạy đuổi theo Tây Môn Nguyên Bảo, vừa đánh vừa kêu. Nàng chạy trốn quá mệt mỏi, thở không nổi nữa mà cũng rất muốn khóc.
Không có gấu, cho dù là gấu lớn, gấu bé, gấu đực, gấu cái…tất cả đều không có. Nàng không có đánh gấu, cũng không ăn qua thịt gấu, tay gấu, da gấu nên không biết tư vị nó thế nào, bọn họ sao lại đuổi đánh nàng nha. Nàng nhiều lắm chỉ là ăn mấy con lợn rừng, hoẵng, hươu cùng khoai, trái cây rừng…mà thôi. Tất cả đều là do Bảo Đệ, nói hươu nói vượn mà lại còn lớn tiếng như thế làm gì, hại nàng bị người trong tộc đuổi đánh.
Ô ~ ô ~ ô ~ nàng mệt mỏi quá, thật sự mệt mỏi quá, không cần lại đuổi đánh nàng a!
“A Quý! Ngươi trở về vừa lúc, bắt lấy Nguyên Bảo, mau!” Tây Môn Phát Tài thấy trưởng tử ra ngoài trở về liền hét to, kêu hắn hỗ trợ.
“Bắt lấy nàng!” Mọi người cùng kêu lên rống to.
Tây Môn Quý không nghĩ nhiều liền làm theo chỉ thị của phụ thân, bắt lấy Nguyên Bảo đang chạy trốn mà thở như trâu , làm cho nàng rốt cuộc cũng “sa lưới”.
Tây Môn Nguyên Bảo muốn phát huy sở trường khí lực của nàng, nhưng khi nàng vừa bị A Quý ca ca bắt lấy thì một đám người cũng nhào tới làm cho nàng chưa kịp trở tay đã thành một cái bánh thịt bị đè ở dưới.
Bị một đám người nhà vì thèm ăn thịt gấu mà mắt lóe hung quang, trong đầu nàng lập tức hiện lên ý niệm. Xong rồi, nàng ngày mai không còn nhìn thấy ánh mặt trời, không còn thấy được mười tám lạng bạc.
Ô..ô…ô, mười tám lạng bạc của nàng a!.






Mười ngày sau, Đông Phương Dực và Tây Môn Nguyên Bảo gặp nhau ở nơi họ đã rơi xuống vách núi trước đây như đã ước định.
Thời gian qua, Đông Phương Dực ngoài trừ dưỡng thương cũng vẫn bận rộn như trước, chuyện lớn chuyện nhỏ trong tộc cũng phải do hắn quyết định, trước kia hắn có thể chuyên tâm vào công việc mà không để ý đến bất kỳ điều gì, thế nhưng mười ngày qua, hắn thường không tự chủ mà n