
Tác giả: Mễ Lộ Lộ
Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015
Lượt xem: 134318
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/318 lượt.
à Tâm Tĩnh sửng sốt, còn rùng mình một cái.
Lâm Gia Gia bị cô ta làm cho nhảy xuống cầu...... Cô ta mím môi, không dám nói ra sự thật.
“Cô đừng nói cô không biết, nếu không muốn đem chuyện này làm cho ầm ĩ lên, thì nói cho tôi biết, cô hẹn Gia Gia gặp mặt ở đâu?” Anh không phải thỉnh cầu, mà là cảnh cáo.
Cô buông hai tay ra, lui về phía sau vài bước, nhìn anh.
Nếu nói thật, cô ta nhất định rất khó thoát tội; Nếu không nói thật, nam nhân trước mắt tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ta.
Hít sâu một hơi, cô ta không cam lòng không muốn mở miệng.“Tôi cùng cô ấy hẹn ở quán cà phê Hương Viên, sau khi phỏng vấn kết thúc, cô ta kiền đi khỏi, tôi...... Tôi không biết cô ta đi đâu......”
Trình Dư Chân không nói hai lời, xoay người chạy vội vào trong màn mưa. Bất chấp cơn mưa to đang quất xối xả vào anh.
Hà Tâm Tĩnh sắc mặt trắng bệch ngồi chồm hỗm trên mặt đất, nhìn bóng dáng anh dần dần mơ hồ...... Giống như tình yêu của cô ta, lại một lần nữa chết non.
*****************************
Tình trạng của Lâm Gia Gia thập phần thê thảm.
Trải qua bác sĩ kiểm tra, não cô chấn động rất nhỏ, gãy xương, phát sốt. Thậm chí thiếu chút nữa đã bị viêm phổi.
Hôn mê mấy ngày, cô thỉnh thoảng mở hai mắt, không bao lâu lại mê man đi qua.
Trình Dư Chân biết rõ ràng, chuyện cô ngã xuống cầu cũng không phải đơn thuần ngoài ý muốn, dù sao một người mạnh khỏe như vậy, sao tự dưng có thể ngã xuống cầu chứ?
Nguyên nhân này, vẫn là nên tìm từ trên người Hà Tâm Tĩnh.
Nhưng khi anh cùng cảnh sát đi vào gian nhà mà Hà Tâm Tĩnh thuê, lại phát hiện cô ta đã sớm thu thập hành lý, rời khỏi Đông Phương trấn.
Cảnh sát lập tức triển khai hành động truy tra , cuối cùng tìm tới địa chỉ hộ tịch của cô ta, mới biết được cô ta đã sớm lên máy bay, bay đến đại lục, sắp tới không có ý định trở về.
Thực hiển nhiên, cô ta cùng chuyện Gia Gia ngã xuống cầu không thể không liên quan đến nhau!
Trình Dư Chân vừa tức vừa hận, hung thủ bỏ chạy mất dạng, để lại Gia Gia ở trong phòng bệnh chịu khổ.
Duy nhất đáng được ăn mừng là, Hà Tâm Tĩnh xấu xa đó rốt cuộc không thể đến gần bọn họ nữa, bởi vì chỉ cần cô ta đặt một chân lên mảnh đất này, lập tức sẽ bị bắt giữ, không còn có biện pháp thương tổn Gia Gia.
Từ sau khi Lâm Gia Gia chuyển tới phòng bệnh bình thường, Trình Dư Chân gần như sống luôn trong bệnh viện, chẳng những ở trong bệnh viện tắm rửa, ăn cơm, ngay cả ngủ cũng ở cạnh bên cô, hoàn toàn không cần nhờ tay người khác, tự mình chăm sóc cô.
Anh biết mình là hung thủ gián tiếp, nếu không phải liên quan đến anh, cô hôm nay cũng không phải chịu đắc tội như vậy, cho nên tự trách không thôi.
Phòng bệnh dịch vụ thập phần im lặng, dù biết cô vẫn còn mê man, anh vẫn không dám phát ra thanh âm quá lớn như cũ, chỉ có thể lật xem tạp chí, vượt qua từng đêm.
Vừa mới bắt đầu, ba anh em Lâm gia phi thường không tha thứ, đều là bởi tại anh, mới có thể làm cho em gái nhà mình bị thương nghiêm trọng như vậy, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Nếu không phải Mẹ Lâm che ở trước mặt anh, thì Trình Dư Chân cho dù mạnh mẽ đến mức nào, cũng không chịu nổi ba nắm đấm của mấy nam nhân to lớn kia.
Trải qua đoạn thời gian này, anh không miên không ngớt chiếu cố Lâm Gia Gia, ba anh em Lâm gia cuối cùng cũng lộ chút hòa nhã với anh.
Ít nhất nam nhân này là thật tâm yêu em gái mình, cũng không có mượn cớ bỏ chạy hoặc là trốn tránh trách nhiệm, ngược lại rất kiên nhẫn chờ em gái các anh tỉnh lại.
Thường Tiểu Nhạc luôn xuất hiện vào buổi tối, hôm nay cũng mang theo một ấm canh đi vào bệnh viện.
“Gia Gia vẫn chưa tỉnh sao?” Cô đi vào giường bạn, nhìn Lâm Gia Gia mê man.
“Cô ấy lúc tỉnh lúc mê, nhưng hôm nay cuối cùng có thể tự mình uống thuốc rồi.” Trình Dư Chân đứng lên, cũng nhìn Lâm Gia Gia đang ngủ.
“Anh nhất định vẫn chưa ăn cơm phải không?” Thường Tiểu Nhạc đem ấm canh đưa tới trước mặt của anh,“Đây là A Bàng muốn tôi mang đến đưa cho anh, anh ấy nói gần đây chắc chắn khẩu vị của anh không được tốt, cho nên anh ấy nấu chút cháo thảo dược, nói là có thể bổ phổi tiêu đàm.”
“Cám ơn.” Anh đón lấy ấm canh, đứng dậy kéo chiếc ghế mời cô ngồi xuống, bản thân ngồi ở một bên, mở ấm ra.
Một luồng hơi thuốc thơm nồng với mùi thức ăn tràn ngập xoang mũi, anh chậm rãi ăn.
Thường Tiểu Nhạc liếc mắt nhìn bạn tốt, sau đó ánh mắt dừng ở trên người của anh.
Tuy rằng cô cùng Trình Dư Chân không quen, đối với anh cũng bình thản dò xét, nhưng mấy ngày nay thấy anh chăm sóc Gia Gia không ngủ không nghỉ ngơi, chỉ cần chuyện có liên quan đến Gia Gia, anh đều tận lực làm, quyết không chối từ, làm cho tất cả mọi người đều thực sự tin tưởng, anh rất yêu Gia Gia.
Ai, Lâm Gia Gia, Cậu thật là người khờ có phúc ngốc a!
“Làm sao vậy?” Trình Dư Chân nhìn thẳng vào ánh mắt Thường Tiểu Nhạc, mỉm cười hỏi.
“Ừm......” Cô than nhẹ một tiếng, hai mắt chuyển động nhanh như chớp.“ Nếu Gia Gia vẫn nửa mê nửa tỉnh như thế mãi, anh có còn tiếp tục ở lại đây không?”
“Tôi chưa từng nghĩ tới sẽ rời khỏi cô ấy.” Anh không chút