
Tác giả: Tô Lưu
Ngày cập nhật: 04:18 22/12/2015
Lượt xem: 134852
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/852 lượt.
>Chị ta không ngừng mắng, những người khác cũng không có hứng thú đi can ngăn, đều đứng đó xem chị ta mắng được bao lâu. Chỉ có Phùng Sở Sở tính tình ương bướng, thực sự không thể xem được, nhanh chóng đoạt lấy con dao trong tay người đàn bà kia, ném mạnh xuống đất, hai mắt trợn trừng mắng, “Chị câm miệng cho tôi. Loại phụ nữ đầu óc không tỉnh táo như chị, bị đàn ông bỏ cũng đáng đời.”
“Cô nói cái gì!” Vợ cả thấy mình là người bị hại mà lại bị người ta mắng như vậy, càng thêm nổi cơn lôi đình, “Cô và đồ lẳng lơ kia là cùng một phe, tôi thấy cô cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì…”
“Đã đến lúc nào rồi mà chị vẫn còn khăng khăng như vậy.” Phùng Sở Sở không chờ chị ta nói hết lời đã ngắt lại, “Một gã đàn ông không biết xấu hổ mà cũng đáng để hai người tranh nhau đến chảy máu vỡ đầu, công kích nhau thành như vậy?”
Bà vợ cả bị Phùng Sở Sở nói cho hơi choáng váng, cũng không muốn hiểu là chuyện gì xảy ra, đã nghe thấy đối phương tiếp tục dạy dỗ, “Một gã đàn ông chỉ biết chối bỏ trách nhiệm cho người khác, một gã đàn ông có gan làm mà không có gan chịu, có gì đáng để tranh cướp, hai người đều là đồ ngu, bị một gã đàn ông đùa bỡn trong lòng bàn tay mà vẫn còn ở đây chị tranh tôi đoạt, có xẩu hổ không hả?”
“Ai tranh với cô ta, vốn là chồng của tôi!” Vợ cả không phục, há miệng nói.
“Không phải anh ta nói với chị là Cindy chủ động dụ dỗ anh ta sao? Rồi anh ta lại nói với Cindy là chỉ yêu có mình cô ấy, đã sớm không có tình cảm với chị. Từ đầu tới cuối anh ta chỉ trêu đùa hai người, đổ tất cả những chuyện xấu xa dở bẩn lên người hai người, đáng thương cho hai người, lại còn dùng lời của anh ta để mà công kích đối phương. Chơi có vui không? Sung sướng không? Bị người ta bôi nhọ như vậy, đắc ý lắm phải không?”
Nước mắt trên gương mặt người phụ nữ còn chưa lau, ức đến mức gò má bốc khói. Cindy cũng cảm thấy có chút mất thể diện, nghe Phùng Sở Sở mắng những lời này, đều là sự thật, lại nghĩ đến việc trước mặt mọi người mà xấu hổ như vậy, chỉ thấy đứng ngồi không yên, hai tay đặt lên tay vịn, đứng cũng không được, ngồi cũng chẳng xong.
Phùng Sở Sở mắng một trận, trong lòng thoải mái không ít, đi lên trước, vỗ vỗ vai chị kia, khuyên nhủ, “Người đàn ông này có gan làm không có gan chịu. Vừa muốn ăn vụng ở ngoài lại không dám gánh chịu trách nhiệm, mới xảy ra chút chuyện đã nghĩ cách phủi sạch, tôi nghĩ người như thế cũng chẳng thể nào cam lòng chịu khổ sống với chị cả đời. Còn Cindy, tôi nghĩ anh ta cũng chỉ ham mê của lạ mà thôi, trong lòng Cindy chắc cũng rõ ràng, anh ta chẳng qua là nhìn trúng tuổi trẻ xinh đẹp của cô ấy. Sau này nếu không còn trẻ nữa, chưa biết chừng cũng sẽ bị người khác câu đi. Tôi khuyên chị, nên cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu cảm thấy không chịu nổi được nữa thì nên ly hôn, còn tốt hơn ầm ĩ cả ngày như vậy. Vừa mệt thân lại mất tiền, không cần thiết.”
Những lời này của cô, mặc dù là nói với người vợ cả, kỳ thực cũng là nói cho Cindy nghe, để cho cô ta hiểu rõ, đừng có ngây thơ cho rằng loại đàn ông như vậy sẽ về nhà ly hôn với vợ, đảo mắt đã kết hôn với cô ta. Cho dù có chuyện như vậy, tiểu tam được thăng chức như ý, chỉ cần người đàn ông kia còn có mấy đồng tiền dơ bẩn, một ngày nào đó cũng sẽ bị những tiểu tứ tiểu ngũ khác đoạt đi.
Chẳng phải có câu, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm còn gì.
Khi gặp ma biến thành axit sunfuric
- Mỹ nhân yêu kiều nhiều như vậy
Đáng tiếc chỉ là biểu tượng -
Từ Tịch Tịch đã từng nói, buổi đêm ở thành phố này, càng ngày càng có khuynh hướng phục vụ cho những nam nữ thanh niên lớn tuổi.
Phùng Sở Sở bước ra khỏi tòa soạn, đóng cửa kính, thuận tiện khóa lại. Trong phòng làm việc còn để lại mấy ngọn đèn nhỏ, là ý của Tổng biên tập, sợ ban đêm có ai đụng phải trộm, có chút ánh sáng cũng có thể khiến chúng dè chừng.
Phùng Sở Sở quay đầu lại, thấy rõ gương mặt của người kia, thì ra là anh bảo vệ Tiểu Trần của tòa nhà này, anh ta đang trưng một khuôn mặt tươi cười ra hào hứng chào hỏi cô. Trái tim nhảy lên nhảy xuống của Phùng Sở Sở cuối cùng cũng có thể về chỗ, tiếng thét kia cũng bị cô cố gắng nuốt vào trong bụng.
Cô ráng giả bộ trấn định, đáp lại Tiểu Trần với một gương mặt tươi cười, nói: “Cũng chẳng biết làm sao, làm thêm giờ mà. Đi ngay đây, tạm biệt nhé.”
Tiểu Trần gật đầu một cái, phất phất tay với cô rồi xoay người đi làm việc của mình. Phùng Sở Sở thấy an tâm, tiếp tục đi về phía cửa chính. Người vừa thấy nhẹ nhõm, ngay cả bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng, chiếc túi xách cũng lơ đãng được vung vẩy theo.
Đi tới cửa lớn, cửa tự động mở ra hai bên, chân phải Phùng Sở Sở vừa nhấc lên, định bước ra một bước, thân thể lại không nghe sai sử ngả về phía sau. Một nguồn lực mạnh mẽ kéo giật cô lại, đứng không vững, cô lùi về sau mấy bước, gần như ngã xuống.
Người còn chưa ổn định, Phùng Sở Sở đã không kiềm chế được, há mồm định kêu to, cô biết, Tiểu Trần nhất định còn chưa đi xa. Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, đã bị một thứ giống như nước hắt lên mặt, cô còn